Chúng tôi vừa đến quãng đường cuối cùng của mùa diễn năm 2012. Chẳng bao lâu chúng tôi sẽ trở về New York và sum hợp với hai công ty khác của chúng tôi.
Thực ra, trong chuyến lưu diễn năm nay chúng tôi thường trở lại New York. Hơn nữa, sau khi chúng tôi hoàn thành chương trình ở Lincoln Center, chúng tôi không trình diễn trong hai tuần, vì vậy chúng tôi đóng đô ở trụ sở chính ở New York. Chúng tôi được ở trong phòng riêng của mình, đến luyện vũ múa trong phòng tập luyện riêng của chúng tôi, và dung bửa tại phòng ăn riêng của chúng tôi. Tôi thường tự hỏi: phải chăng chúng tôi vẫn còn đang lưu diễn?
Đó là một trong những đặc thù của chuyến lưu diễn Bắc Mỹ, như nhóm của tôi đã kinh nghiệm trong năm nay, trái ngược với châu Âu (năm ngoái) hay châu Á-Thái Bình Dương (ai biết được, có thể sang năm). Đôi khi chúng tôi có được cơ hội để trở lại cơ sở nhà một lần, hoặc là do một khoảng trống trong lịch trình của chúng tôi hoặc bởi vì chúng tôi đang trình diễn đủ gần để ở nhà. Thật không dễ dàng khi bạn đang ở, thí dụ như, New Zealand. Công ty New York của chúng tôi, ví dụ, khởi hành đến châu Á vào tháng Hai và chỉ trở lại vào cuối tuần này.
Mặt khác, gần nhà có nghĩa là chúng tôi có được cơ hội để bổ sung đồ dự trữ cho cuộc lưu diễn của chúng tôi, cho dù đó là lấy một đôi giày khiêu vũ mới hoặc thay thế một đồ dùng sân khấu đã bị cũ. Chúng tôi không phải lo lắng về quy định sân bay khi đóng gói hành lý của chúng tôi, các vật dụng dư (như cây vợt tennis hoặc các chất lỏng trên 3fl oz) có thể được lưu trữ trên xe buýt. Nếu chúng tôi b ỏ quên một cái gì đó quan trọng (mà chúng tôi cố gắng không quên), chúng tôi vẫn có thể được nó giao đến một cách dễ dàng nơi trạm dừng chân tiếp theo của chúng tôi.
Tuy nhiên, mặt khác, đôi khi nó không thực sự cảm thấy như là lưu diễn. Có lẽ đó là bởi vì nó là lần đầu tiên tôi đi lưu diễn Bắc Mỹ, và tôi vẫn quen với kinh nghiệm của các năm trước. Trong tâm trí tôi, khởi hành lưu diễn có nghĩa là không trở lại trong nhiều tháng. Tuy nhiên, khi chương trình lưu diễn năm nay bắt đầu, hầu như nó không cảm thấy như chúng tôi đã thực sự đi xa.
Vài thành phố đầu —như Waterbury, Philadelphia và Boston—không xa cho lắm, vì vậy chúng tôi đã trở về sau mỗi chương trình hoặc sau khi chúng tôi trình diễn tại thành phố đó. Chúng tôi cũng đã trở lại trước và sau diễn xuất tại Washington DC, và sau khi trãi qua một tuần tất bật ở Canada. Chúng tôi trình diễn tại Lincoln Center hai lần—và trở về nhà sau mỗi 12 xuất diễn ở đó. Và sau đó chúng tôi đã có hai tuần gián đoạn sau chương trình thứ hai của chúng tôi tại Lincoln Center.
Thời gian duy nhất giống như lưu diễn, như tôi biết, đó là khi chúng tôi trên hành trình lưu diễn xuyên quốc gia trên khắp nước Mỹ trong tháng Hai và tháng Ba. Hành trình lưu diễn năm nay giống như một bữa ăn ba món tại một nhà hàng Pháp, các món khai vị (tháng Giêng), món chính (tháng Hai, tháng Ba, giữa tháng Tư), và món tráng miệng (giữa tháng tư đến nay). Và nó chỉ mất một ít thời gian lâu hơn một bữa ăn Pháp. Tôi nghĩ rằng tôi quen với việc nuốt thật nhanh một ổ bánh mì dài trong một hơi.
Ở nhà trong hai tuần đã có tác dụng phụ của nó. Nó có cảm giác như cuộc lưu diễn đã hoàn tất, mặc dù biết rằng chúng tôi chưa trình diễn xong. Chúng tôi đã trải qua tuần lễ thứ hai chờ đợi để điều chỉnh thêm điệu nhảy của chúng tôi. Mặc dù đây là điều chúng tôi làm liên tục, thường thường các điệu múa đến gần như tự động với sự lặp lại nhiều lần. Nhưng lần này chúng tôi thực sự đã phải suy nghĩ và nhớ lại một số phối hợp động tác và bố trí của điệu múa. May mắn thay, chúng tôi hồi phục nhanh chóng, và khi buổi tổng duyệt đến, chúng tôi cơ bản đã trở lại “mốt trình diễn.” của chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị để đến Philadelphia and Buffalo—hai miếng ăn tráng miệng cuối cùng của chúng tôi.
Hy vọng rằng chúng tôi sẽ kết thúc mùa diễn và đi vào mùa hè với một dư vị ngọt ngào, tốt đẹp.
Gary Liu
Diễn viên cùng Công ty Lưu diễn của Shen Yun
May 7, 2012