Hotel. Xe buýt. Nhà hát. Xe buýt. Hotel. Xe buýt. Hotel kế tiếp.
Nói chung cuộc đời là như vậy khi mà lịch trình diễn xuất chồng chất lên nhau. May thay, chương trình lưu diễn châu Âu năm nay khá thoải mái không chật vật cho lắm, và tôi quí mọi cơ hội để mạo hiểm vượt ra ngoài cánh cửa sân khấu.
Nơi dừng chân yêu thích của tôi là Paris, thành phố của tình yêu và ánh sáng. Trong thời gian ngắn của chúng tôi, chúng tôi đi mua sắm—đi lang thang, ngắm hàng qua cửa sổ—tại Avenue des Champs-Elysées và Galeries Lafayette. Và chúng tôi đứng chụp hình ở phía trước những địa danh nổi tiếng, chẳng hạn như Arc de Triomphe, Nhà thờ Đức Bà, Palais Opera và, tất nhiên, tháp Eiffel.
Viện Bảo tàng The Louvre
Giám đốc công ty của chúng tôi cũng sắp xếp một chuyến đi đến bảo tàng Louvre—là nghệ sĩ, đó là điều đáng tiếc nếu không đi. Chúng tôi có được một buổi chiều để chiêm ngưỡng các cuộc triển lãm khác nhau của đồ cổ, tác phẩm điêu khắc và các bức tranh mô tả các khía cạnh của cuộc sống châu Âu.
Các kiệt tác tôi thích nhất là những anh hùng được miêu tả trong quá khứ và các vị thần hỗ trợ họ. Mặc dù sự khác biệt về văn hóa và nghệ thuật pha màu, tôi có thể cảm giác được một kết nối giữa các họa sĩ này và bản thân mình. Họ trình bày trên vải những gì chúng tôi đang cố gắng diễn đạt trên sân khấu: những khoảnh khắc tuyệt vời trong lịch sử và sự tôn kính Thần Thánh.
Tham quan Viện Bảo tàng Louvre là sự bồi dưỡng cho tâm hồn, nhưng thật mệt mỏi cho thân xác. Sau khi đi xung quanh với giầy cao gót cho gần ba giờ đồng hồ, bàn chân của tôi cầu xin cho lòng thương xót khi chúng tôi tìm đường tắt để đến bãi đậu xe. Lần tới, nhớ nhắc tôi phải mang giày thể thao.
Dòng sông Seine
Điểm nổi bật của cuộc phiêu lưu tham quan của tôi là một tour du thuyền trên dòng sông Seine. Khi chúng tôi trôi dạt trên sông, tôi không tránh được nhận thấy đám người đứng trên cầu, nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Tôi nhớ có nhìn thấy một phụ nữ-- tôi mỉm cười, và cô mỉm cười trở lại. Có một cậu bé--tôi vẫy tay, và cậu bé cũng vẫy tay của mình. Sau khi tiến hành một số thí nghiệm như vậy, tôi đi đến kết luận khoa học rằng nếu bạn vẫy tay chào với một ai đó, họ có lẽ sẽ vẫy tay chào trở lại.
Tôi tin rằng nụ cười dễ lây lan, và vì vậy tôi bắt đầu phổ biến học thuyết vui vẻ của tôi giữa các bạn bè. Không lâu sau đó chúng tôi có cả một đoàn các cô gái vẫy tay chào người dân trên bờ. Mục tiêu tối hậu của chúng tôi là “truyền hạnh phúc quanh thế giới," một nghĩa vụ cũng phải được thực hiện bởi các thành viên Shen Yun. Với tinh thần cao của chúng tôi, chúng tôi đã thu hút sự chú ý của người đi xe đạp và các doanh nhân, ông bà nội ngoại và các cháu và khách du lịch. Nếu chúng tôi có một bản hiệu Shen Yun, hoặc một biểu ngữ thì quá hay ...
Suy tưởng của tôi đã bất ngờ bị gián đoạn bởi tiếng la của một người nào đó: "Hãy nhìn xem! Đó là Seongho "(Seongho Cha là một trong những diễn viên chính của chúng tôi đóng vai Tôn Ngộ Không trong mùa này.) Tò mò xem anh đang làm trò gì, tôi quay lại và nhìn quanh bong tàu, tìm anh ta. Nhưng tôi không thấy anh ta, và lạ lùng thay không ai để ý tìm anh ta cả. Tất cả chỉ về hướng khác: một chiếc thuyền trên sông, và ngay trên đầu thuyền ...
...Một bức tượng của Tôn Ngộ Không!
“Seongho” có thể là một kẻ lập dị trên cảnh quan Pháp, nhưng đối với tôi, nhìn thấy anh ta giống như gặp một người bạn cũ. Tôi đoán nghĩ có những mảnh phần của Trung Hoa khắp mọi nơi.
Alison Chen
Principal dancer with Shen Yun's New York Company
May 5, 2012