Gần đây tôi bị khiến không khỏi để ý đến một nhóm người ít được biết đến của các tình nguyện viên khỏe mạnh mà tôi trìu mến gọi là "Những người canh gát xe buýt."
Tôi đang ăn sáng tại tiền sảnh của khách sạn Houston khi tôi nhìn thấy một người đàn ông người mà đã được sự chú ý của tôi trước đó. Ông đó, là một người La Tinh vóc dáng cao ráo, đã nổi bật giữa các tình nguyện viên châu Á trong những ngày trước đây ở rạp hát. Tôi mở lời chào.
Ông vừa bước vào từ trời giá lạnh và đang tìm cà phê nóng. Đó là buổi sáng Giáng sinh. Ông nói với tôi: "Vợ chồng tôi vừa mới canh xe buýt của bạn qua đêm, và ngoài đó thật là lạnh." Tôi trả lời: "Wow, chỉ có hai người suốt cả đêm sao?" "Vâng, chúng tôi bắt đầu làm điều đó ở Dallas và cứ thế mà tiếp tục tình nguyện. Chúng tôi rất thích những gì bạn đang làm. Những vũ công thật tuyệt vời!" Suốt thời gian đó, mặc cho nỗi run lạnh của mình, ông mỉm cười một cách rộng rãi. "Ca gát tới đã đến để đổi phiên với chúng tôi, nên bây giờ chúng tôi vào khách sạn đây một chút để rửa ráy và đi làm." Vợ của ông đã phải làm việc ngày hôm đó trong thành phố Fort Worth nơi họ cư ngụ. Tôi nói, "Và Giáng sinh thì sao?" Ông mỉm cười một lần nữa với ánh mắt lấp lánh ông nói, "ĐÂY là Giáng sinh." Tôi thật kinh ngạc. Tôi có thể nói trong con người ông không có một chút cay đắng nào.
Jade, vợ ông bước vào sau đó, run rẩy nhiều hơn ông một chút, nhưng cũng mỉm cười nhiều như ông. Ông nói rằng cô luôn tràn đầy năng lực và tích cực, và tôi cũng nhận thấy vậy.
Họ giải thích rằng ở khắp mọi nơi chúng tôi đi, đều có các tình nguyện viên canh xe buýt cho chúng tôi suốt ngày đêm. Tôi cũng có nghe một chút về điều này, nhưng đã không nhận ra đó thật là một gánh vác lớn lao. Sự cần thiết này bắt đầu từ một vài biến cố lốp bánh xe của xe buýt bị rạch cắt trong một vài thành phố mà chúng tôi trình diễn. Thật là một điều đáng tiếc. Một số người chịu trách nhiệm về cuộc đàn áp đức tin của người dân ở Trung Quốc thực sự muốn chúng tôi không công khai phơi bày những gì họ đang ra tay, thông qua một số màn trình diễn của chúng tôi, vì vậy họ nghĩ ra cách thức của họ. Nhưng họ chưa bao giờ thành công ngăn chận chúng tôi trong thế giới tự do. Và giờ đây chúng tôi đã có những người canh gát xe buýt dũng cảm giúp chúng tôi ở bất cứ nơi nào chúng tôi đến, âm mưu (rạch bánh xe) đã đến đường cùng.
Vì vậy, đây là lòng cảm tạ những người canh gát xe buýt và tất cả những ai đã cống hiến công sức của chính mình để các diễn xuất của chúng tôi có thể thực hiện được. Nếu không có quý bạn, chúng tôi thực sự không làm được điều đó.
Emily Myers
Nghệ sĩ kèn Ô bô cùng đoàn hòa tấu Công ty New York của Shen Yun
March 14, 2011