10:47 sáng
Tôi đang đợi trong tiền sảnh của Peabody Little Rock Hotel, nơi chỉ còn kém 15 phút trước khi có sự xuất hiện của các ngôi sao nổi tiếng nhất của Peabody. Nhân viên khách sạn đã chuẩn bị sẵn sàng trải thảm đỏ cho sự kiện này.
Trong lúc tôi đang kiểm tra máy ảnh của tôi, một ai đó vỗ vai tôi.
“Cô đi cùng với nhóm Shen Yun phải không?" một phụ nữ trong bộ com lê với giày cao gót hỏi—một trong những nhân viên khách sạn.
Sau khi xác nhận giả định của mình, cô giới thiệu cho tôi một người đàn ông trong bộ quần áo màu đỏ lịch sự, cầm một cây gậy có móc ở tay phải. Ông Lloyd Withrow, thầy hành lễ và ông là một trong chỉ ba thầy hành lễ vịt (Duckmasters) chính thức trên thế giới. Tôi thật sự có ấn tượng.
10:51 sáng
Cô MC Kelly Wen đi vào hành lang và tham gia với nhóm nhỏ của chúng tôi. Sau đó Khách sạn yêu cầu chúng tôi thay mặt cho Shen Yun Performance Arts giữ chức vụ Duckmasters danh dự, trong dịp chúng tôi đang trình diễn tại Trung tâm Robinson Music Hall ở Little Rock bên cạnh. Nhiệm vụ của chúng tôi, nếu chúng tôi chấp thuận, là để đi cùng với Vịt Peabody trên thảm đỏ cho cuộc diễn hành hàng ngày của chúng từ thang máy đến hồ phun nước. Đó là một buổi lễ được diễn ra kể từ năm 1940, không bị gián đoạn bởi chiến tranh, qua 13 đời tổng thống, và hơn 70 mùa vịt.
Chúng tôi vinh dự được mời tham gia và chấp nhận nhiệm vụ. Chúng tôi đang háo hức muốn xem cuộc diễu hành vịt này xem nó cạp cạp đến như thế nào.
10:53 sáng
Duckmaster Withrow mời Kelly và tôi đứng cạnh hồ phun nước, nơi ông phong tước cho chúng tôi với cây gậy của mình như là Duckmasters danh dự, đầy đủ với giấy chứng nhận chính thức.
Trong hành lang, một đám đông đang bắt đầu tập hợp: một số mặc com lê, những người khác mặc quần áo thường. Những người đến trước là đại diện của khách sạn và đứng trong một hàng giống như lính bảo vệ danh dự. Những người đứng sau giữ máy ảnh trong tay của họ.
10:58 sáng
Chúng tôi đang bước lên thảm đỏ, nơi chúng tôi đi bộ trên tấm vải nhung dài đến thang máy bằng kiếng. Kelly và tôi đứng bên nhau, hướng về phía đám đông, trong khi Duckmaster Withrow nhắc nhở chúng tôi từ phía sau.
“Nào, hãy gật đầu chào,”—ông chỉ dẫn, và khi chúng tôi bắt đầu đứng lên,—“Bây giờ hãy vẫy tay kiểu công chúa.” Chúng tôi làm theo. “Đừng quên cười nhé.” Chúng tôi cũng không quên cười.
Chúng tôi đến trên sân thượng phòng khiêu vũ để đón những con vịt, chúng đã chờ chúng tôi trong xe kiệu sang trọng của chúng. Có năm con tổng cộng—một vịt trời tên JJ và bốn nữ tiếp viên của nó. Kelly và tôi tránh sang một bên khi những con vịt vào thang máy và đi lạch bạch đến bức tường kiếng để kiểm tra công chúng ngưỡng mộ chúng.
Thang máy trở lại hành lang, nơi mà bài nhạc King Cotton March của John Phillip Sousa vang lên từ những chiếc loa. Duckmaster Withrow đi qua các cửa ra vào, dùng gậy của ông hướng dẫn cho những con vịt. Kelly và tôi đi theo phía sau. Máy ảnh nhấp nháy giữa những tràng pháo tay cảm kích của khán giả. Những con vịt điềm tĩnh trước sự chú ý.
Tám người của chúng tôi đi bộ một nửa vòng tròn lớn của tòa sảnh. Kelly và tôi dừng lại trước hồ phun nước, còn những con vịt lao ngay vào trong, vui vẻ kêu cạp cạp. Chúng sẽ bơi lội và ăn uống phỉ phê suốt ngày, một thói quen quyến rũ đáng giá. Dù sao đi nữa, chúng là những nhân vật quan trọng thật sự (VIPs)—Very Important Poultry.
Nếu bạn đang tự hỏi truyền thống này đã bắt đầu như thế nào, thì đây là câu chuyện.
Jade Zhan
Diễn viên cùng Công ty Lưu diễn của Shen Yun
March 19, 2012