Gần đây tôi vô tình chỉnh lại ổ cứng (hard drive), làm tiêu tan bao năm kỷ niệm quý giá với một cú nhấn nút tai hại. Khi tôi vội vàng cố gắng để tìm lại các bức ảnh và video, tôi thấy mình xa chân bất ngờ xuống làn kỷ niệm. Hồi tưởng về những hành trình lưu diễn đã qua từ chương trình này đến chương trình khác: Đài Loan, Pháp, Úc, Đài Loan, Cali, Đại Hàn, Đài Loan ...
Sau đó, tôi thấy một bức ảnh chụp từ trên không của một thành phố ở châu Âu. Nơi này ở đâu vậy kià? Tôi nhìn chằm vào bức ảnh có các tòa nhà và lâu đài mái vòm màu đỏ, và tôi lại nhớ đến Florence! Mặc dù chúng tôi chỉ ở lại đó hai ngày, tôi nhớ nó là tinh hoa của thành phố cổ điển châu Âu.
Cuộc mạo hiểm đầu tiên vào các đường phố của Florence đưa chúng tôi đến những con đường lát đá, những bức tượng bằng đá cẩm thạch, và những con hẻm nhỏ đang tất bật xung quanh kiến trúc Gô tích tuyệt vời. Thành phố tràn ngập với vẻ đẹp tuyệt vời của thời kỳ Phục hưng. Thật là khá ngộp, và tôi thực sự không biết làm thế nào để cảm kích sự phát triển của nền văn hóa xung quanh tôi.
Chúng tôi bước vào một quảng trường nhỏ và đột nhiên một nhà thờ lớn nguy nga với một tháp và mái vòm lờ mờ hiện ra trước mặt chúng tôi. Nó rất lớn và cao đến nỗi nó không nằm vừa vào máy ảnh của tôi. Diễn viên Sebastien Chun không lãng phí thời gian tiến thẳng vào công trình đồ sộ, dĩ nhiên tôi theo cùng. Tôi nào có biết rằng tôi vừa bước vào nhà thờ chính của Florence-the Basilica di Santa Maria del Fiore, còn được gọi là Duomo.
Nội thất của nhà thờ không có gì cả ngoài một khoảng trống cao ngất. Các bức tường được lót bằng cửa sổ kính màu, và các cột cao chót vót đứng ở hai đầu của nhà thờ. Nơi trông giống như được xây dựng cho một người khổng lồ.
Ở cuối hành lang dài là mái vòm, nội thất trang trí đầy với một công trình nghệ thuật tuyệt vời. Tôi nhận thấy nó được làm rất công phu tỉ mỉ, nhưng tiếc là nó quá xa để xem rõ ràng. Thật là tuyệt vời khi nghĩ rằng một nghệ sĩ đã đi lên tuốt trên đó để tạo ra bức tranh như vậy. Bởi vậy, người ta nói nghệ sĩ thời Phục hưng đã đưa nghệ thuật lên tầm cao mới.
Dường như chỉ có bấy nhiêu để tham quan, thế nên tôi chuẩn bị ra về. Trên đường ra, tuy nhiên, một hàng người đợi ở phía bên kia của bức tường đập vào mắt tôi. Có gì nữa đây? Khi tôi đến gần hơn, tôi nhận ra Sebastien đang có mặt trong những du khách xếp hàng chờ đợi. Hóa ra họ đang chuẩn bị leo lên đến đỉnh của mái vòm nơi bạn có thể quan sát được cảnh tuyệt vời của cả hai bức tranh bên trên và cảnh quan thành phố Florence. "Được lắm, tại sao không?" Vì vậy, chúng tôi đi ra ngoài và tìm thấy lối vào mái vòm, nơi hàng đợi bắt đầu.
Có 463 bật thang lên đỉnh của mái vòm với một vài "nơi nghỉ chân" trên đường đi. Các bước đã được thu hẹp và thất thường, đôi khi dốc dốc, đôi khi hình xoắn ốc lên trên vô tận. Giống như một hành lang bí mật, hoặc có lẽ là một lối thoát. Thỉnh thoảng có một cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài cho ta một cảm giác đã leo lên cao đến đâu.
Khoảng ba phần tư con đường đến đó, chúng tôi đến một cánh hẹp đã đưa chúng tôi vào bên trong nhà thờ. Một tấm kính cao ngăn chúng tôi khỏi rơi xuống trong khi ngưỡng mộ quan cảnh, thú vị hơn so với trước đây. Khách du lịch ở dưới nhìn giống như kiến, và tôi ghi lại các mô hình khảm trên sàn đá cẩm thạch.
Bức tranh trên vòm hóa ra là một tập hợp các bức bích họa được gọi là "phán xét cuối cùng", được thiết kế bởi Giorgio Vasari và vẽ bởi một số nghệ sĩ, dẫn đến sự khác biệt trong phong cách và kỹ thuật.
Chúng tôi chinh phục được các bậc thang còn lại và cuối cùng đến đích nhận thưởng của chúng tôi: một quan cảnh toàn diện ngoạn mục của Florence. Những cụm mái nhà màu đỏ chấm rải rác phong cảnh, bóng núi nhiêng bên dưới chân trời. Thật là một cảnh tượng không thể nào quên.
Chúng tôi nán lại trong một thời gian dài, thưởng thức cảnh đẹp và chụp ảnh trong khi vật lộn với những cơn gió mạnh. Cuối cùng chúng tôi phải ra về, trước đó phải đứng chụp chung một ảnh cuối cùng với một trong những thành phố đẹp nhất trên thế giới.
Gary Liu
Diễn viên cùng Công ty Lưu diễn của Shen Yun
June 14, 2013