Nói một cách thành thực, có ai thích dậy sớm vào mỗi buổi sáng không nhỉ? Đối với tôi, điều đó đồng nghĩa với việc phải vội vàng tắt chuông báo thức mà trong lòng vẫn còn chút phản kháng, bởi điều này có nghĩa tôi sẽ không được thoải mái thời gian vươn mình sau giấc ngủ; sau đó, tôi phải bò dậy khỏi giường và rón rén đặt chân xuống đất, vì mỗi khi đôi bàn chân đã kiệt sức của tôi tiếp xúc với mặt sàn cứng ngắc, đôi cẳng chân của tôi sẽ tê cứng hết cả lại.
Hầu hết mỗi buổi sáng tỉnh dậy, tôi đều có cảm giác như vậy. Tôi ghét điều đó, nhưng lại cũng rất yêu cảm giác này bởi nó là một chút những hy sinh nhỏ bé để tôi có thể làm công việc tôi yêu thích hàng ngày.
Là một nghệ sĩ múa của Shen Yun thì phải hy sinh rất nhiều, không những bạn phải chịu đựng đau đớn và kiệt sức về thể chất, mà còn phải vượt qua những chuỗi cảm xúc buồn tủi khi phải xa gia đình và bạn bè trong nhiều tháng trời. Thật may mắn cho tôi, có chị gái cùng làm việc trong đoàn là một sự bù đắp vô cùng ngọt ngào. Ngoài ra, đối với tôi, toàn bộ đoàn diễn cũng giống như một gia đình lớn vậy.
Đôi khi, có những nghệ sỹ nghiệp dư nói với tôi: "Cô còn quá trẻ để có thể sẵn sàng gắn bó với một cuộc sống đầy thử thách như vậy. Cô không thấy mình đang bỏ lỡ cơ hội để tận hưởng tuổi trẻ của mình sao? Cô có chắc đây là những gì cô muốn không?”
Họ nghĩ công việc của tôi thuần túy là một công việc đầy gian nan vất vả. Nhưng đối với tôi, đây đích thực là cách tôi tận hưởng tuổi trẻ của mình. Sự hy sinh về thể chất và tinh thần cũng là những gì tôi muốn công hiến cho niềm đam mê nghệ thuật của mình và cũng là cơ hội để tôi chia sẻ niềm đam mê ấy với cả thế giới.
Nhiều người ở độ tuổi của tôi vẫn còn đang kiếm tìm một điểm đến cho mình trên thế giới này, và lo lắng liệu họ có thể tìm thấy hạnh phúc hay một cuộc sống lý tưởng. Nhưng tôi đã có tất cả những thứ mình muốn. Chỉ trong một vài năm ngắn ngủi, tôi đã may mắn được đi vòng quanh thế giới mà có lẽ đối với hầu hết mọi người, cả cuộc đời họ cũng không thể được đi nhiều đến vậy. Hơn nữa, tôi còn có những người bạn tốt cùng đồng hành với tôi hàng ngày.
Tôi nghĩ trong cuộc sống quan trọng là những gì đang diễn ra ở hiện tại, chứ không phải những lo lắng thái quá cho tương lai hay những hoài niệm trong quá khứ. Chúng ta nên học hỏi từ những sai lầm chứ không phải chỉ rón rén đi xung quanh không dám làm gì để khỏi phải phạm sai lầm.
Tôi không muốn trở thành một người lúc nào cũng kiếm tìm và theo đuổi không ngừng nghỉ những thứ không thuộc về mình trong khi bỏ qua những gì ở ngay trước mắt – những thứ đáng được trân trọng và khiến mình hiểu rõ mình là ai.
Vì vậy, tại sao tôi không tận hưởng những khoảnh khắc này và nâng niu tất cả những gì mình đang có nhỉ?
Là Chính mình
March 29, 2013