Ngày 1 tháng Tư, 5:32 chiều
Vừa mới hoàn thành chương trình cuối cùng của chúng tôi ở Washington, DC! Kết thúc hai tuần trình diễn của chúng tôi với 13 chương trình tại Trung tâm Kennedy. Năm giờ lái xe trở về tổng hành dinh ở New York, nơi mà chúng tôi sẽ được một ngày hồi phục lại sức trước khi khởi hành về phía tây bắc.
Ngày 3 tháng Tư, 5:51 sáng
Đường dài 850 dặm để đến Madison, Wisconsin—khoảng 15 tiếng đồng hồ đường trường, vì vậy chúng tôi phải dậy thật sớm. Không gì là quan trọng cả. Chúng tôi đã từng trải qua quá nhiều chuyến xe buýt suốt ngày như vầy, chúng tôi đã sẵn sàng để làm chuyến đi 15 tiếng đồng hồ tầm thường này.
Ngày 5 tháng Tư, 11:45 tối
Sau hai buổi trình diễn tại rạp Madison’s Overture Center for the Arts, chúng tôi vừa làm một cú trên sân khấu xong (theo nghĩa đen không phải là vậy, mà hầu là vậy) và bây giờ đóng gói để trở về khách sạn. Chúng tôi cần phải nghỉ ngơi khỏe khoắn một đêm, bởi vì ngày mai chúng tôi phải đối mặt với một trong những chuyến xe buýt dài nhất của cuộc lưu diễn này. Chúng tôi phải lưu hành hai ngày liên tiếp để đến Calgary Canada, có nghĩa là chúng tôi sẽ ngủ một đêm trên xe buýt. Chúng tôi đã làm tương tự như vậy trong chuyến lưu diễn châu Âu năm ngoái, nhưng điều này không xảy ra thường xuyên. Ngủ trên xe buýt, tất nhiên, không thoải mái gì cho lắm, nhưng lần này tôi đã chuẩn bị với những chiếc gối, chăn và những vật cần thiết.
Ngày 6 tháng Tư, 00:27 sáng
Một số người trong chúng tôi đặt mua pizza.
Ngày 6 tháng Tư, 1:27 chiều
Sau một buổi sáng thư giãn tại khách sạn, bây giờ chúng tôi ngồi trên xe buýt sẵn sàng để đối mặt với thách thức lớn nhất của chúng tôi: ngồi hoài thêm 30 tiếng đồng hồ nữa. Canada, chúng tôi đặt chân đến đây!
Ngày 6 tháng Tư, 10:31 tối
Đã chín tiếng đồng hồ, và cho đến nay chúng tôi chỉ dừng lại hai lần. Tại một trạm xăng, tất cả mọi người chen chút xung quanh bồn rửa, vung bàn chải đánh răng để chuẩn bị cho ban đêm. Tôi phải dừng đánh máy và còn phải tìm bàn chải đánh răng của tôi nữa.
Ngày 7 tháng Tư, 3:33 sáng
Tôi thức dậy với cái cổ vọp bẻ khủng khiếp của tôi. Chúng tôi đang ở nơi quỷ quái nào đây? Mọi người trên xe buýt đang ngủ say (ngoại trừ tài xế lái xe, dĩ nhiên). Nhìn bên ngoài cửa sổ, tôi được chào đón bởi cái trăng tròn trên bầu trời đêm, phát ra ánh sáng ảm đạm của nó trên cánh đồng hoang kéo dài về phía chân trời. Đó là một cảnh hiếm có của vẻ đẹp thiên nhiên, mà có thể được biến thành một tác phẩm nghệ thuật hoặc dùng làm hình nền cho máy tính. North Dakota chăng? Hoặc có thể Montana? Ngủ trở lại.
Ngày 7 tháng Tư, 7:01 sáng
Giấc ngủ không ngon của tôi bị xáo trộn một lần nữa, lần này vì xe buýt dừng lại tại một trạm xăng. Nhìn xung quanh, tôi phát hiện ra bây giờ chúng tôi ở nông thôn. Đường cao tốc đã được chuyển thành một con đường hai làn xe đơn giản. Các toà nhà thưa thớt và cách nhau xa, và các khoảnh đất mênh mông được bao phủ trong tuyết. Tôi quyết định đi lấy gì ăn sáng, và để ý đến giọng của người dân địa phương. Một vài phút sau, chúng tôi trở lại trên xe buýt, rời khỏi thị trấn nhỏ phía sau và tiếp tục cuộc hành trình của chúng tôi xuyên qua các vùng đồng bằng.
Ngày 7 tháng Tư, 11:29 sáng
Chúng tôi đã đến biên giới Mỹ-Canada tại một nơi gọi là Wild Horse. Sự khác biệt giữa các tòa nhà nhập cư Canada và Mỹ thật nổi bật. Toà nhà Mỹ trông tương đối hiện đại, có nhiều làn xe, và hàng rào cao ba mét xung quanh nó. Một chút giống như một nhà tù cẩn mật, tôi đoán vậy. Tòa nhà Canada ít đáng sợ hơn—một ngôi nhà hai tầng khiêm tốn kết nối với một khu vực chờ đợi đi kèm với các bản dừng, bao quanh bởi một hàng rào dây thép gai nhỏ.
Hai sĩ quan đang thi hành công vụ chưa từng gặp phải một nhóm đông người như vậy trước đây, và quá trình nhập cư phải mất một thời gian. Tôi lấy cơ hội để dạy cho các bạn đồng nghiệp của tôi cách chơi bóng ném kiểu Úc, trò chơi mọi người chơi lúc tại trường tiểu học trong thời gian nghỉ giải lao. Đang trong lúc hăng say, bổng dưng, một trong những quả banh tennis vượt thoát vào sân cỏ giữa hàng rào Canada và hàng rào Mỹ… trong vùng đất không thuộc về ai, tôi đoán vậy? Chúng tôi nghĩ sẽ không an toàn lắm để mạo hiểm vào khu vực giữa hai nước và vì vậy, một cách miễn cưỡng, quả bóng đành bị bỏ mặc.
07 Tháng Tư, 05:45 chiều
Chờ chút! Tôi nghĩ chúng tôi đang ở Canada- tại sao nó dường như chúng tôi vẫn còn ở Mỹ? Tất cả mọi thứ đều quen thuôc, từ những con đường rải rác với các biển quảng cáo đến tiệm Walmart mà chúng tôi vừa đi ngang qua... oh hay, có tiệm cà phê Tim Horton và tiệm Shoppers Drug Mart. Đúng rồi, chúng tôi đang ở Canada.
Ngày 7 tháng Tư, 06:15 chiều
Cuộc hành trình của chúng tôi đã chấm dứt! Chúng tôi vừa đặt chân đến khách sạn. Trong khi tôi đi vào phòng hội nghị cho bữa ăn tối, tôi phát hiện ra Leeshai Lemish MC của chúng tôi với đôi mắt sâu và một nụ cười mệt mỏi. Hãy nghỉ ngơi cho khỏe khoắn nhé, Leeshai, chúng ta phải bắt đầu lúc 6 gìơ sáng và chuẩn bị cho hai chương trình vào ngày mai!
(Sẽ được tiếp tục ...)
Gary Liu
Diễn viên cùng Công ty Lưu diễn của Shen Yun
April 13, 2012