Sau khi bức màn sân khấu thả xuống chấm dứt buổi trình diễn cuối cùng của chúng tôi ở Buffalo, tất cả mọi người cổ vũ như vỡ bờ. Chúng tôi lại hoàn tất thêm một chuyến lưu diễn. Bây giờ tôi có thời gian để nhìn lại và hồi tưởng về những điểm nổi bật của chuyến lưu diễn tất bật lên, xuống, và khắp nơi trên Hoa Kỳ. Một kỷ niệm nổi bật là một buổi chiều ngộp thở ở Colorado.
Cuộc hành trình dài mang chúng tôi từ St. Louis thẳng đến Denver. Cách mỗi buổi trình diễn, chúng tôi làm một chuyến lên núi để thưởng ngoạn phong cảnh. Sau khi đậu xe, chúng tôi phải leo bộ đến đỉnh. Chuyện nhỏ. Là diễn viên mà, chúng tôi tập luyện quá nhiều. Điều này sẽ dễ như ăn bánh. Nhưng thực tế thật buồn cười về Colorado. Nơi chúng tôi đến thăm là một phần của dãy núi Rocky Mountains, cao khoảng một dặm (hơn 5.000 feet, hoặc 1.600 mét) trên mực nước biển. Trước đó Rachael bạn blogger có nói về mối tương quan tiêu cực giữa các cấp oxy và độ cao. Đó là một phần nào về mặt tinh thần, nhưng mỗi bật thang mà tôi bước dường như làm tôi thở hết nổi.
Phù.
Cuối cùng chúng tôi cũng tới đích:
Thoạt đầu, nó chỉ là một loạt các tảng đá khổng lồ xung quanh một sân khấu lộ thiên. Nhưng có lẽ khoảnh khắc nào đó trong lịch sử, ai nào đó có lẽ đã ghé ngang và có nhả hứng để hát, bởi vì người này đã khám phá ra một số âm thanh tuyệt vời.
Hãy nghĩ về các rạp hát lộ thiên thời cổ ở Hy Lạp, nơi mà giọng ca của các tài tử không cần cắm điện đã bay đến hàng ngàn khán giả. Đây cũng giống vậy—được sáng tạo bởi thiên tài của thiên nhiên—bởi thế chỉ cần một sân khấu và chổ ngồi là có một hí trường trọn vẹn.
Hí trường tổ chức các buổi hòa nhạc thường lệ trong mùa hè. Bởi vì chúng tôi đến vào cuối tháng Hai, chỉ một vài khách du lịch có mặt. Điều đó đã không ngăn chặn các ca sĩ của chúng tôi lần lượt nổi bật trong ánh nắng tươi sáng. Chúng tôi khích lệ họ. Thật không là một chiến công nhỏ nhoi để leo lên một ngọn núi, sau đó hát ở phía trên của phổi của bạn. Trong thực tế, tôi nhớ là có lắng nghe một trong các ca sĩ của chúng tôi thường huấn luyện theo cách đó hồi ở Trung Quốc.
Sau đó, tôi biết được người tài xế xe buýt chở chúng tôi đến một bãi đậu xe phía trên, để được gần với hí trường hơn. Thực tế là gần hơn, đúng vậy. Chúng tôi giờ phải leo đến tận hang ghế khán giả trên cùng trước khi đến xe buýt.
Tôi nhìn đến các bật thang, chúng nhìn lại tôi. Chúng đóng dầy một lớp băng đá.
Tôi nhìn đến các hàng ghế khán giả, hằng dãy ghế gỗ chạy dài tít tận xa mà tôi có thể thấy được. Tôi cố gắng đếm các dãy ghế: một, hai, ba… hai mươi bốn, hai mươi lăm, hai mươi sáu… ba mươi bảy, ba mươi tám… cứ thế mà đếm.
Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu leo các dãy ghế trong đôi giầy boot của mình. Trong khi đó, xin lỗi nhé, tôi mặc váy bên trong áo khoác. Càng lên cao gió thổi mạnh hơn, tiếng hú và tiếng la hét của nó ập vào tai tôi với sức ép cô động. Tôi bịt đôi tai trong phản kháng. Thực vậy, giọng nữ cao của Mother Nature cần phải được điều chỉnh nhiều hơn.
Tôi leo được nữa chặng đường (và cũng khá tự hào!) trước khi nhìn thấy mọi người khác leo những bước thang bình thường, êm ả và không đóng băng ở phía bên kia rạp hát.
Oh. Điều đó lại là một lựa chọn khác.
Vâng, cuộc sống là chi khi mà thỉnh thoảng ta không thử thời vận? Cuối cùng, không gì khác biệt cả—mọi người đều lên đến đỉnh mệt đứt hơi như nhau và dừng lại để thưởng thức bức tranh của đá, tuyết, và bầu trời đến khi các cơn gió mạnh thúc đẩy chúng tôi phải lên xe buýt.
Xin lỗi gió nhé, không có điệp khúc cho mi.
Jade Zhan
Diễn viên cùng Công ty Lưu diễn của Shen Yun
July 27, 2012