SOS: Save Our Shoes!

Khi không trong mùa diễn, tuổi thọ của đôi giày khiêu vũ thường là khoảng một tháng hơn. Nhưng trong chuyến lưu diễn, tôi sẽ may mắn nếu đôi giày của tôi có thể kéo dài được một tuần. Mỗi năm, tôi cất lén rất nhiều đôi giày vào va li mình, biết rằng chỉ có kẻ mạnh mới sống sót hành trình nguy hiểm này.

Luyện tập cơ bản là việc hàng ngày đối với các diễn viên. Tuy nhiên, không phải rạp hát nào cũng có phòng tập. Thậm chí nếu có một phòng studio, có thể nó không có một sàn nhảy marley, song sắc vịn tay, hoặc tường gương, đôi khi, đơn thuần là quá nhỏ để nhét tất cả chúng tôi vào trong. Thường thì chúng tôi buộc phải ra hành lang. Đây, thưa quý bà và quý ông, là nơi mà các trận chiến thực sự bắt đầu: một cuộc đấu tranh giữa giày của diễn viên và chiếc thảm rộng lớn bên dưới nó.

Nếu thảm mềm, nó sẽ chỉ làm hại tối thiểu. Nhưng nếu là thảm thô, nó sẽ gặm mòn đôi giày, cuối cùng để lại ngón chân thô bạo nhô ra từ các lỗ rách khổng lồ. Biện pháp khắc phục như băng keo có thể cung cấp cứu trợ tạm thời, nhưng đôi giầy cuối cùng cũng bị rách nát. Đến lúc đó, ước nguyện duy nhất của tôi là đôi vớ mình sẽ không kết thúc cùng số phận như đôi giày. Vì vậy, tôi đã phát triển một sự cảm kích sâu sắc đối với sàn nhảy marley, và tôi tưởng nhớ đến phòng học vũ múa tại trường nhà.

Không cần biết tình trạng sức khỏe của đôi giày khiêu vũ của chúng tôi ra sao, vũ múa không bao giờ dễ dàng. Mỗi buổi luyện tập cơ bản tiêu thụ không chỉ có sức mạnh thân thể, mà còn sức mạnh tinh thần chúng tôi nữa. Danh sách các kỹ thuật để thực hành là vô tận, và để khắc phục dáng điệu, hình thức của vũ múa cổ điển Trung Hoa không phải điều có thể lĩnh hội một cách nhanh chóng. Lúc nào cũng phải có điểm gì đó để trau dồi thêm vì không có gì gọi là diễn viên hoàn hảo cả. Hơn nữa, với lịch trình diễn xuất sát sao của chúng tôi, đến cuối ngày, tôi mệt nhoài đến nổi phải lăn ra ngủ ngay. Nhưng vừa lúc đồng hồ đánh thức của tôi bắt đầu reo ầm ĩ vào buổi sáng, tôi biết một ngày dài đang chờ đợi tôi, nào là xoay tròn, nào là nhảy búng, nào là phồng da và vết bầm, cả ao nước mồ hôi, sự cống hiến và quyết tâm. Không đau, không đạt được. Không có con đường tắt, cách duy nhất để được tốt hơn là chăm chỉ làm việc mà thôi.

Trên thực tế, sau khi quen với nó rồi, thì sẽ bình yên thôi. Nói chung hầu hết, tôi yêu thích vũ múa. Còn về sự mệt mỏi liên tục và giày khiêu vũ bị rách nát, tôi đoán đó chỉ là một phần của tai nạn nghề nghiệp.

AlisonBlog

Alison Chen

Principal dancer with Shen Yun's New York Company

April 1, 2011

Bình luận