Bạn có nhớ?
Ký ức giúp chúng ta nhìn lại những gì mà mình học được trong cuộc sống. Đôi khi, nó còn cho chúng ta một nơi trú ẩn để chúng ta có thể thu mình về, nhìn lại những khoảnh khắc đẹp của cuộc đời. Cũng có lúc nó sẽ giúp chúng ta đương đầu với những khó khăn ở phía trước. Trong suốt 12 lần trình diễn của Shen Yun ở Philadelphia, tôi đã suy ngẫm về ký ức như vậy.
“Thật tuyệt vời,” các khán giả sẽ nói với tôi như vậy khi màn sân khấu khép lại. “Màn trình diễn thật tuyệt vời. Thật xuất sắc. Cám ơn.”
Họ đã nói vậy trong sự vui thích và phấn khởi. Điều đó khiến tôi cảm thấy tự hào vì biết rằng chúng tôi đã mang tới cho họ một kỷ niệm không thể nào quên.
Tôi thường không để ý tới ký ức cho tới khi nhận ra rằng chúng quan trọng đối với mình tới mức nào. Gia đình, bạn bè, và cả người không quen biết mà tôi gặp trên đường đều hỏi tôi, “Được đi nhiều nơi để biểu diễn thật là tuyệt phải không?” Đúng là như vậy, một cuộc hành trình thú vị tới nhiều quốc gia. Nhưng thật ra không phải việc được tới nhiều nơi làm tôi hứng thú, mà chính là những kỷ niệm ở đó khiến tôi mong đợi.
Trong 4 năm đầu tôi biểu diễn cho đoàn nghệ thuật Shen Yun, chúng tôi đã kịp làm quen với nhiều người bạn tốt. Tôi đặc biệt nhớ về một người đàn ông thường hay đi xe đạp quanh nhà hát tại Seattle. Ông rất quen thuộc đoàn biểu diễn của chúng tôi.
Một ngày, ông ấy tới mang theo hai gói bim bim, và nói, “Các bạn để quên cái này ở đây từ năm ngoái, và tôi cảm thấy rằng mọi người sẽ trở lại”, ông ấy đưa cho tôi hai gói bim bim đó và nói tiếp, “Các bạn cũng để quên nước hoa quả, nhưng tôi lo rằng nó sẽ hỏng, nên đã uống mất rồi. Xin lỗi nhé.” Hành động nhỏ đó của người đàn ông “xe đạp” (chúng tôi gọi ông như vậy) đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.
Năm nay, tôi đã tới những địa điểm cả mới lẫn cũ trên khắp nước Mỹ. Chúng tôi đã tới St. Petersburg, Florida vào năm ngoái, vậy nên khi trở lại vào năm nay, ký ức lại chợt ùa về. Một trong số đó là kỷ niệm về một lần biểu diễn hụt mà chỉ có hai thành viên của dàn nhạc và - một hướng dẫn viên của rạp (ai da) - nhìn thấy.
Lần đó, tôi và bạn tôi vừa ăn xong bữa trưa. Trong khi quay trở lại phòng thay đồ, tôi nhìn thấy lối ra của khu vực đó được chắn bằng dây. Vì cảm thấy hơi buồn chán, tôi đã quyết định sẽ gây ấn tượng cho ạn mình bằng cách nhảy qua cái dây đó (nó cách mặt đất những 10 cm kìa). Vậy là tôi nhảy lên, giương hai tay như một con thiên nga đang chuẩn bị cất cánh.
Và rầm!
Con thiên nga đập mặt xuống sàn, vướng vào cái dây và làm đổ hàng rào. Tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Có thể là tôi đã đánh giá sai khoảng cách của dây, cũng có thể là tôi đã không nâng chân đủ độ... Dẫu sao đi nữa, bạn tôi đã được một phen cười vỡ bụng, còn một thành viên dàn nhạc đã phải dùng cốc cafe để che miệng của mình. Lúc đó tôi vẫn còn chưa nhận ra rằng một người hướng dẫn viên của rạp cũng đang cố gắng nhịn cười ở phía đầu kia của hành lang.
Tôi chỉ muốn nói với cô ấy rằng, “Ổn thôi mà, tôi thích khiến mọi người cười. Chúc một ngày tốt lành.” Nhưng điều tôi làm được chỉ là lộn người lại và cố gắng bám lấy phần tự trọng cuối cùng mà mình còn giữ được.
Vậy nên khi tôi đi qua hành lang vào năm nay, tôi đã cười khúc khích một mình. Mặc dù bạn tôi hiện đã chuyển qua một đoàn diễn Shen Yun khác (Shen Yun có nhiều đoàn diễn luân phiên), đồng thời cái dây chắn và người hướng dẫn viên cũng không có mặt, nhưng tôi đã đứng lại đúng cái địa điểm xảy ra sự việc tới một lúc chỉ để nhớ lại nó.
Không phải ký ức nào cũng là kỷ niệm đẹp, tất nhiên. Cuộc sống sẽ thật là buồn chán nếu chúng ta không có cả ngọt bùi lẫn cay đắng. Lần này tại thành phố Fort Lauderdale, Florida, tôi đã phải đi nhổ một cái răng khôn (và một cái răng hàm bị ảnh hưởng)
“Nếu bác nhổ hai cái răng này ngày hôm nay, cháu sẽ không thể biểu diễn vào buổi tối,” bác sĩ đã nói với tôi như vậy.
“Cháu có thể,” tôi quả quyết.
Ông ấy cười. “Không. Cháu không thể.”
Nhưng tôi không có lựa chọn. Tôi phải nhổ chúng đi, và tôi không thể vắng mặt trong buổi diễn. Vậy là ông ấy nhổ hai cái răng, tôi nhổ ra một búng máu, và bị choáng váng trong buổi biểu diễn tối hôm đó.
Phải mất ba ngày tôi mới hết đau. Và nếu tôi có trở lại cái rạp hát xinh đẹp tại Fort Lauderdale, thì hẳn là bộ hàm của tôi sẽ lập tức nhớ về trải nghiệm khó khăn ở đó.
Ở Buenos Aires, Argentina, chúng tôi được xem một màn tụ tập huyên náo diễn ra ngay trước khách sạn của mình trên... TV. Ở Stockholm, Thụy Điển, chúng tôi tìm thấy một cuốn sách hướng dẫn tập viola của một nghệ sĩ Shen Yun từ nhiều năm về trước. Ở Sydney, Úc, chúng tôi đã biểu diễn màn khai mạc lúc 10 giờ sáng cho một nhóm trẻ con còn đang đi học. Ở thành phố Mexico, chúng tôi đã biểu diễn cho hơn 5.000 khán giả. Ở Busan, Hàn Quốc, chúng tôi đã vượt qua việc chính quyền Trung Quốc gây khó khăn cho cuộc biểu diễn; dù chỉ có mỗi 6 tiếng để chuẩn bị. Ở Philadelphia, có một người phụ nữ đã vỗ tay thật lớn khi đức Phật xuất hiện để trừng trị kẻ ác trong màn diễn “Sự lựa chọn của một đứa trẻ”. Ngắm nhìn bà, tôi không khỏi mỉm cười.
Có những sự việc sẽ in đậm dấu ấn vào trong tâm trí bạn. Mỗi địa điểm đều mang đến cho tôi nhiều kỷ niệm, và tôi mong rằng các khán giả của chúng tôi cũng sẽ có được kỷ niệm đẹp về buổi biểu diễn. Dù sao đó cũng là trách nhiệm của chúng tôi - phục hưng văn hóa truyền thống, và chia sẻ điều đó cho thế giới này.
Bạn có nhớ?
June 29, 2017