Thưởng thức Điệu vũ Trung hoa
Tôi bước vào lớp học múa đầu tiên khi tôi lên năm tuổi. Tôi lờ mờ nhớ lại mình nhảy tung tăng quanh phòng, quay vòng vòng chiếc đũa gắn lụa tím. Rõ ràng, tôi phải là học sinh cưng của cô giáo, bởi vì tất cả các cô gái nhỏ khác đã phải mặc vớ màu hồng và váy xoè, trong khi tôi được phép mặc áo tắm màu cầu vồng yêu thích của tôi.
Bốn năm sau, mẹ đăng ký cho tôi vào các lớp học vũ múa. Một hỗn hợp của vũ múa dân tộc Trung Hoa, múa dân gian, múa ba lê, và nhào lộn đã được ném đến tôi. Tôi không học bất cứ môn gì một cách toàn diện, nhưng điều đó không làm phiền gì tôi cả. Một đôi giày khiêu vũ và một số âm nhạc là đủ để giữ cho tôi hài lòng.
Vào thời điểm đó, cơ hội duy nhất của tôi để sáng chiếu dưới ánh đèn sân khấu là tại các chương trình địa phương. Bạn bè của tôi và tôi đã dành nhiều ngày cuối tuần trình diễn các chương trình thu nhỏ của chúng tôi tại các hội chợ và cuộc diễu hành. Chúng tôi sẽ ăn mặc như nàng tiên chơi sáo, giả vờ giết kẻ ác với thanh kiếm gấp mở của chúng tôi, và biểu diễn nhào lộn không hoàn hảo của chúng tôi trong khi chủ đề âm nhạc Hoàng Phi Hồng võ thuật được đệm phía sau. Mẹ tự hào cho biệt danh là "马路 天使," hoặc "Thiên thần trên đường phố."
Vũ múa nhanh chóng trở thành sự đam mê của tôi. Đó là một sự ngứa ngáy không kềm chế được mà liên tục phải được gãi. Tôi quay vòng với cử chỉ tay của tôi trong hàng ăn trưa ở trường, nhảy quanh phòng khách khi tôi mệt óc giải các bài toán học, và múa xoay tròn trong các lối đi vắng vẻ của các siêu thị, chỉ dừng lại khi một nhân viên nhìn tôi một cách kỳ dị. Tôi ngạc nhiên là tôi đã không bị chẩn đoán với một số chức năng cơ thể rối loạn.
Chẳng bao lâu, niềm đam mê của tôi phồng lên từ một mong muốn đơn giản đến ham mê vô độ. Tôi xin học thêm các lớp, nhưng mẹ không chịu. "Bà chỉ là một người mẹ Á châu điển hình ", tôi tự nói với mình, "tiết kiệm tiền để tôi có thể đi học đại học sau này."
Nhưng những gì mẹ đã lập luận là tự ngâm mình trong một sự pha trộn giữa các điệu vũ sẽ không đưa tôi đến đâu. Bà muốn tôi phải học vũ múa cổ điển Trung Hoa--môn gì đó mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trước đó -- và đã quyết tâm để tìm một người hướng dẫn chuyên nghiệp để dạy cho tôi từ những điều cơ bản.
"Vũ múa cổ điển Trung Hoa," Tôi nghĩ, " điều đó có gì là đặc biệt đâu? Nó có thể trông giống như hồ quảng Bắc Kinh ... Tại sao mẹ quá kén chọn? "
Bởi vì bà là mẹ, và mẹ thường là kén chọn về tất cả mọi thứ, đặc biệt là nếu nó xung đột với suy nghĩ cổ hủ cũ mình. Một vẻ mặt cau có len lỏi vào khuôn mặt của bà mỗi khi bà ấy bắt gặp tôi nghe nhạc rock. Bà có một vẽ nao núng không ưa cho sự nhắn tin tức thời, trò chơi video, và nghệ thuật hiện đại. Hơn thế nữa, bà chà đạp trên tất cả nổ lực hầu để nghỉ học trường tiếng Hoa của tôi. Tranh chấp nóng bỏng của chúng tôi luôn luôn kết thúc với bài giảng nhắc đi nhắc lại của bà về những rủi ro trở thành một "quả chuối"- vàng bên ngoài, màu trắng bên trong -và quên tôi là người Hoa. Đối với tôi, "Trung Hoa" chỉ đơn thuần là một nhãn mô tả loại máu chạy qua tĩnh mạch của tôi. Nhưng bà chấp nhận cái danh hiệu cho các giá trị văn hóa phong phú của nó, và hy vọng tôi sẽ lớn lên với đạo đức và nhân phẩm như tổ tiên của tôi. Vì vậy, bà luôn luôn tìm cơ hội để khai sáng cho tôi về di sản của tôi, qua những câu chuyện ngắn, tục ngữ, và nghệ thuật.
Tôi nhớ lần đầu tiên mẹ dẫn tôi đi xem Shen Yun, và cho tôi ăn một muỗng đầy đầu tiên về vũ đạo truyền thống Trung Hoa. Chương trình đã làm tôi say mê trong nhiều tuần. Tham vọng lớn nhất của tôi là được hoc tại Học viện Fei Tian Academy of the Arts, một trường tư ở New York, đã chọn lọc học sinh lưu diễn với công ty. Ở đó, tôi có thể học múa cổ điển Trung Hoa từ các giảng viên đẳng cấp thế giới, và hy vọng có ngày được trình diễn trên sân khấu.
Fei Tian có uy tín về bồi dưỡng văn hóa Trung Hoa, nhưng mẹ biết rằng việc gửi tôi đến đó sẽ không dễ dàng. Trở ngại lớn nhất là cha tôi, người mà đã dạy tôi ABC và 123. Ông nghĩ vũ múa như là một sự lãng phí thời gian, và không muốn chia tay với cô con gái mười ba tuổi của mình. Trong nhiều đêm liền, tôi đã khóc một mình để ngủ thiếp đi khi tiếng nói của cha mẹ tôi dội lên từ dưới cầu thang, tranh luận về tương lai của tôi. Dường như không dễ thay đổi suy nghĩ của ông. Nhưng mẹ không bao giờ chịu thua. Tôi không thể nào quên được ánh mắt bà lấp lánh khi bà hứa rằng bằng mọi cách, bà sẽ thuyết phục cha tôi rằng nó không hoài công.
Và tôi vẫn còn nhớ khi mẹ hỏi nếu tôi sẽ nhớ nhà, và cách mà tôi đã đùa cợt với câu hỏi đó, mặc dù trong thâm tâm tôi muốn mẹ cùng đi với tôi. Đây là người mẹ mà chưa bao giờ để tôi mua sắm một mình và tâm thần sẽ bấn loạn nếu bà không nhìn thấy tôi trong bãi đậu xe. Thế mà, bà lại sẵn sàng gửi tôi đi 3.000 dặm xa nhà.
[…sẽ được tiếp tục…]
Alison Chen
Principal dancer with Shen Yun's New York Company
March 10, 2012