Thất lạc trong rạp hát Winspear Opera House
Một ngày nọ trong chuyến lưu diễn năm 2010, một ý nghĩ điên rồ chợt nảy ra trong đầu tôi: “Tôi không thể tưởng tượng được, trong những mơ tưởng ngông cuồng nhất của tôi, chương trình lưu diễn năm tới sẽ như thế nào, chúng tôi có thể thực hiện những điệu múa nào, và chúng tôi có thể đi đâu." Nhưng giờ đây mùa lưu diễn 2011 đã bay qua thật nhanh, mà ngay cả ngày hôm đó ... cảm thấy như ngày hôm qua.
Bây giờ tôi được hai tuần nghỉ phép ở nhà. Tôi không còn cần phải theo một lịch trình nghiêm ngặt hàng ngày, chịu đựng những chuyến xe buýt đường dài, co giảng tay chân và tập đá mỗi ngày (mặc dù tôi vẫn làm), trình diễn trên sân khấu gần như mỗi đêm, đặt đồng hồ báo thức buổi sáng, hoặc để ý những gì tôi ăn. Thực ra là không đúng -- tôi không bao giờ để ý những gì tôi ăn cả!
Hồi tưởng lại tất cả những thời gian vui vẽ trong lúc chúng tôi lưu diễn qua những hình ảnh trong bộ sưu tập lớn của tôi; là một trong những điều có ý nghĩa mà tôi đã thực hiện trong vài ngày qua. Tất nhiên, nó là dịp tốt để được trở về nhà xum họp với gia đình và bạn bè cũ, nghỉ ngơi và bù đắp giấc ngủ. Tuy nhiên, tôi cảm thấy như mỗi phút chúng tôi lưu diễn thật đáng giá hơn mười lần cho một phút ở nhà, giết thời gian.
Ngoài tập dượt chăm chỉ toát mồ hôi, chúng tôi cũng có rất nhiều niềm vui trong chuyến lưu diễn --như bạn có lẽ thấy được các nhật ký hình. Hàng năm chúng tôi thực hiện hơn 300 chương trình tại khoảng 20 quốc gia. Chúng tôi được đi thăm cả thế giới và, tất nhiên, nếm được vị của thế giới nữa. Mỗi rạp hát chúng tôi trình diễn đều khác nhau, và luôn có những diễn biến thú vị và những câu chuyện vui để kể lại.
Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên tôi trình diễn tại Dallas, trong năm 2010. Khi chương trình cuối cùng đã chấm dứt, người giám đốc sân khấu của chúng tôi đã thông báo đoàn chuyên nghiệp sân khấu rằng chúng tôi sẽ thu dọn và chuẩn bị để lên đường trong vòng một giờ. Thế là, các chuyên gia này, những người đã từng chứng kiến hàng trăm sân khấu thiết lập, trình diễn, và xuất hành, và lúc đầu họ không tin chúng tôi. Tuy nhiên, khi chúng tôi hoàn thành tất cả mọi thứ và rời rạp hát trong vòng 45 phút, các chuyên gia đã khá kinh ngạc.
Để đáp ứng nhu cầu của lịch trình trình diễn với nhiều chương trình san sát của chúng tôi, chúng tôi luôn cố gắng để đóng gói càng sớm càng tốt ở mỗi rạp hát. Ngay sau khi hạ màn, tất cả mọi đúng là người đua nhau thu thập các trang phục, đạo cụ, và trang thiết bị. Hơn 400 bộ trang phục, vô số đồ trang sức tóc, công cụ, nhạc cụ, và tất cả thiết bị ánh sáng, âm thanh, và máy chiếu phim được gấp đi, cuộn lại, đi kèm với nhau và sau đó được xếp gọn vào hộp và va li vào một chổ nhỏ bé ở phía sau chiếc xe tải của chúng tôi. Miễn là mỗi người hoàn tất trách nhiệm đóng gói riêng của mình đúng giờ, và các nhóm khác nhau phối hợp tốt, toàn bộ đoàn có thể hoàn thành với nhau ở một tốc độ phi thường.
Đương nhiên, Shen Yun Performing Arts không bao giờ thất bại trong việc gây ấn tượng cả trên sân khấu ... và hậu trường!
Trong mùa diễn 2011 vừa qua này chúng tôi trình diễn tại Dallas một lần nữa. Sau bốn chương trình được nhiều người tham dự và đón nhận, đã đến lúc để đóng gói và từ giả. Ngoài việc đóng gói đồ trang sức tóc năm nay, trách nhiệm khác của tôi là giúp đội chiếu phim mang các máy chiếu từ trên ban công đến sân tải. Đây là lần đầu tiên tôi làm công việc này.
Sau khi chương trình chấm dứt tôi đến trạm điều khiển chiếu phim trên tầng lầu tư. Hầu hết các thiết bị kỹ thuật và cả hai máy chiếu đã được đặt một cách an toàn bên trong thùng. Bây giờ đến lượt tôi lãnh trách nhiệm đem chúng giao đến sân tải sau hậu trường càng sớm càng tốt. Chiếc xe tải đang chờ đợiake sure they checked in at the backstage loading dock as soon as possible. The truck was waiting.
Tôi là người gầy nhom duy nhất trong nhóm, thế nên tôi tự tình nguyện và ép mình bên trong thang máy nhỏ với các thiết bị. Sau khi tôi cuối cùng vừa được ổn định, tôi thoáng nghe được tiếng chỉ hướng hét lên với tôi qua cánh cửa đóng: “Lên tầng lầu tư, rồi qua thang máy bên ngoài, nhưng phải đến 4b trước. Chúng tôi sẽ gặp câu ở đó.”
Những hướng dẫn này chắc chắn không có ý nghĩa, nhưng nó đã quá muộn để quay trở lại.
Rạp hát Winspear Opera House tự hào có một kiến trúc nghệ thuật hình móng ngựa được thiết kế bởi một kiến trúc sư từng đoạt giải thưởng. Nhưng ông đã nghĩ gì khi ông đã thiết kế thang máy? Tại sao lại có một thang máy ngang tàng ở giữa hành lang như thế này? Tại sao hai tầng riêng biệt có tên là 4a và 4b? Tại sao không có nút "Tầng trệt"? Tại sao cánh cửa bên ngoài thậm chí còn hẹp hơn so với cửa ra vào thang máy? Và quan trọng nhất, MỌI NGƯỜI KHÁC ĐÂU RỒI?
Những tư tưởng này bay qua đầu tôi trong khi tôi vật lộn để đẩy các thùng ra ngoài hành lang, và sau đó một lần nữa để đến "thang máy bên ngoài," một khoảng cách khá xa từ nơi mà tôi dừng chân. Hơn nữa, tôi không biết mình đã đến nơi nào. Các ô cửa quá nhỏ cho các thùng lọt qua vì vậy tôi phải làm hai chuyến. Thảm mượt như nhung cọ sát với mấy cái thùng quá tải đến nổi tôi phải nghiêng về phía trước để gồng chịu toàn bộ trọng lượng cơ thể của tôi (không may, không có trọng lượng lắm). Cả hai bắp chân của tôi đã thậm chí bị vọp bẻ trước khi tôi xuống đến tầng trệt.
Không còn tinh thần, trong hành lang không một bóng người. Ngay cả người phụ rạp tốt bụng đã giúp tôi dùng mã số mở cửa hậu trường một phút trước đây cũng đã biến mất. Đó là một trong những khoảnh khắc không thể-tin-điều- này-là -thực-sự -xảy-ra-cho-tôi.
Thế là tôi ở đó, trong một hành lang xa lạ, một mình, bị nhốt khóa, thở hổn hển nặng nề, mồ hôi vả ra, với một máy chiếu nặng vài trăm cân Anh, đang gắng sức nhưng không đến được sân tải.
Sau tình trạng rối ren của hành lang và cửa ra vào bị khóa, không biết làm sao mà tôi đã đến được sân tải - chỉ trể có 10 phút. Nếu tôi đến chậm hơn nữa, tôi có thể trì hoãn thời gian khởi hành cuối cùng của chúng tôi.
Thế là mọi người rùm beng lên "cậu đi biệt xứ nào vậy!" như các trường hợp thất lạc lâu năm, những mãnh trò chơi lắp hình mất tích cuối cùng đã được gắn vào đúng chổ của nó. Nhóm chất xe tải đã thông cảm nhưng cũng thích thú bởi câu chuyện hơi giật gân về hoàn cảnh của tôi.
Tuy nhiên, đến lượt tôi được thích thú khi họ nói với tôi rằng sau khi tôi đã được chính thức tuyên bố "Mất tích trong công tác" và một đoàn lục soát đã được gửi đi vào hành lang để tìm tôi.
Hóa ra, không bên nào tìm ra bên nào. Thật đáng buồn. . Tôi sẽ làm tốt hơn lần sau. Hoặc, tôi hy vọng, ít nhất là như vậy...
Ben Chen
Dancer with Shen Yun's New York Company
May 30, 2011