Những diễn xuất mùa Đông - Quá Kỳ Diệu
Cuộc lưu diễn là một trận chiến. Hàng năm chúng tôi vượt qua nhiều thử thách, vật lộn với nhiều trở ngại khác nhau, và đương đầu với sức mạnh thiên nhiên để mang đến một chương trình hoàn hảo.
Những khó khăn mà sự lưu diễn đòi hỏi phải là vô hạn. Từ những chuyến xe buýt gian truân đến sàn sân khấu trơn trợt đến việc không có chổ trống để diễn tập, hoàn cảnh khó khăn xuất hiện liên tục trong suốt khóa trình của chúng tôi và thay đổi tùy theo chỗ. Có một yếu tố, tuy nhiên, không ngừng đi kèm với chúng tôi trong chuyến lưu diễn mùa đông, luôn tìm cách cản trở mỗi bước tiến của chúng tôi—cái giá lạnh.
Sinh ra và lớn lên dưới ánh mặt trời Úc (và lỗ thủng ôzôn, bởi thế), làn da rám nắng không thể phục hồi và cơ thể thích nghi với sự ấm áp của tôi không quen với cái lạnh cắt da của mùa đông ở Bắc Mỹ. Không thích nghi với cái lạnh là bằng chứng trên bàn tay thương tích của tôi—đốt tay bị nứt và đỏ ửng và đôi khi bị chảy máu. Đến mức độ tôi dự tính thoa phấn trang điểm lên để che màu tay vì sợ rằng nó sẽ bắt được sự chú ý của khán giả trong chương trình. Tôi bỏ ý tưởng đó sau khi nghĩ rằng dấu tay đầy phấn trang điểm sẽ làm bẩn trang phục lại còn tệ hại hơn so với mối đe dọa trước.
Năm ngoái, tôi thật vui mừng khi được giao phó phần lưu diễn châu Á—giữa cái khí hậu nhiệt đới của Đài Loan và cái nắng ấm của Úc, tôi nuôi dưỡng hy vọng được thoát khỏi mùa đông khắc nghiệt của Mỹ. Thật là một sự kinh hoàng, thời tiết Thái Bình Dương làm tôi thất vọng.
Trước hết chúng tôi chạm trán với Đại Hàn băng giá. Vâng, cũng tạm được. Nhưng sau đó giống như là chúng tôi kéo cái khối lạnh theo với chúng tôi xuống đến Sydney, thành phố mà, trước khi chúng tôi đến, đã trải qua một cơn nóng tổng thể khủng khiếp. Trước thu ở Melbourne cũng không gì khả quan hơn, và thêm vào đó, chúng tôi đến Đài Loan vừa đúng lúc để đương đầu với cái Tháng Ba giá lạnh nhất trong thập kỷ. Tôi bắt đầu tự hỏi có phải cái lạnh đeo đuổi chúng tôi chỉ đơn thuần là để chế giễu sự thèm thuồng ánh nắng mặt trời của tôi chăng.
Năm nay, đoàn tôi đã được đi lưu diễn Bắc Mỹ, mặc dù mùa đông tương đối ôn hòa, cái lạnh đã đeo đuổi chúng tôi trong suốt hành trình. Diễn xuất đầu tiên của chúng tôi tại Ottawa, chương trình kế tiếp của chúng tôi ở Rochester của New York, và chúng tôi không lâu sẽ được đi châu Âu và các thành phố như Stockholm.
Tuy nhiên, chúng tôi cố gắng hết mình đề phòng sự cản trở nỗ lực của chúng tôi hầu để thực hiện buổi trình diễn thành công. Chúng tôi chịu đựng. Chúng tôi đeo găng tay và áo khoác, mũ và khăn quàng cổ khi chúng tôi mang những đồ sân khấu xuống xe tải. Chúng tôi dốc hết nổ lực trên sân khấu cho dù cơ thể chúng tôi có mệt mỏi như thế nào hay mũi của chúng tôi chảy bao nhiêu. Chúng tôi không quan tâm lắm nếu phải mang thêm va li—miễn là chúng tôi có thể trình diễn, là chúng tôi hạnh phúc và vui vẽ.
Một trong những vũ điệu của chúng tôi năm nay được gọi là hoa tuyết đón mùa xuân. Nghệ thuật miêu tả một cảnh mùa đông đầy tuyết với khăn tay trắng. Điệu nhảy kết thúc với một tín hiệu của sự xuất hiện của mùa xuân và tia hy vọng, mà tôi tìm thấy sự tương tự kỳ lạ—sự đổi mới phát sinh từ hoàn cảnh khắc nghiệt.
Tour du lịch châu Âu: Hãy đến nữa đi—tôi sẽ mang theo găng tay.
Cherry He
An Aussie dancing with Shen Yun's International Company
February 24, 2012