Thất lạc trong Văn phòng Florence kỳ diệu
Tôi thừa nhận—tôi ăn rất nhanh. Trung bình, tôi ăn với tốc độ từ 60 đến 65 dặm một giờ, đôi khi hơn 600 dặm một giờ khi đi qua các vùng đại dương rộng lớn. Đó là một trong những thói quen tạo nên cho bạn khi bạn lưu diễn năm tháng một trong năm. Tuy nhiên, bây giờ chúng tôi đang ở châu Âu, tôi có nhiều thời gian để nhai kỷ lưỡng hơn. Khi tôi ngồi trên xe buýt, gặm nhấm quả táo, tôi tự giải trí mình bằng cách cố gắng giải mã các dấu hiệu đường khác nhau trong ngôn ngữ nước ngoài. Khi tôi đi bộ đến rạp hát, vừa từ bữa ăn sáng, tôi hít sâu cái không khí buổi sáng sương mù thật là đặc trưng của thời gian này trong năm tại Tuscany.
Giữa các chương trình của chúng tôi ở Florence, chúng tôi đã có một cơ hội để khám phá trung tâm của thành phố. Tôi lấp đầy du lịch văn hóa bởi cuộc thăm viếng Uffizi với một vài người bạn. Uffizi có nghĩa là "văn phòng" bằng tiếng Ý, và đây là nơi làm việc cũ của gia đình quyền thế Medici trước khi trở thành một trong những phòng trưng bày nghệ thuật nổi tiếng nhất của châu Âu. Họ nói rằng một bức tranh giá trị một ngàn chữ. Chỉ cần nói rằng, nếu tôi viết được một ngàn chữ cho mỗi kiệt tác mà tôi thấy qua, ta sẽ không bao giờ đến cuối đường.
Có một điều gì đó đẹp không diễn tả được khi trực tiếp nhìn thấy một bức tranh. Lời nói và hình ảnh có thể diễn đạt được các đặc điểm của một tác phẩm, nhưng không bao giờ hoàn toàn bao bao quát được kích thước hay linh hồn của nó. Nhiều bức tranh trong Uffizi thật khổng lồ - cao chót vót hơn năm thướt tây. Song bất chấp cái đồ sộ của nó, không chổ nào bị bỏ phí cả. Giống như cảnh trên sân khấu, mỗi khía cạnh của bức tranh đều có vị trí và mục đích của nó để thuật lại câu chuyện của chủ đề. Tôi kinh ngạc trước kỹ năng kỹ thuật của các nghệ sĩ. Bức họa bộ ba đường bệ, được phủ bằng vàng lá, chiếu lấp lánh tràn ngập căn phòng như đồ trang sức quý hiếm. Những bức tượng diễn cảm của Giotto có khuôn mặt sáng rực sống động thậm chí trong nét thể hiện nỗi đau khổ của họ. Có bức tượng Madonna do Raphael sáng tạo với làn da mềm mại làm bạn muốn sờ vào nó để xem là thật hay không. Cả hai tác phẩm thật lớn The Birth of Venus và Spring do Botticelli sáng tạo đã chiếm toàn bộ các tường phòng, tạo thành một cảnh thật nguy nga.
Tôi yêu thích mỹ thuật, và tôi phải thừa nhận tôi thích nghệ thuật truyền thống hơn so với nghệ thuật hiện đại bởi vì tôi có thể hiểu được nó hơn. Có lẽ điều đó làm tôi lạc hơi lạc hậu, nhưng tôi thấy phát hiện ra biểu tượng phức tạp của Van Eyck có nhiều bổ ích hơn so với sự gỡ rối tranh sơn hỗn loạn của Pollock. Khi nhìn vào một bức tranh có giá trị, tôi có thể cảm thông ngay lập tức bởi vì thông điệp thật rõ ràng, cho dù chủ đề đã cũ chừng vài thế kỷ. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ một trong những mục yêu thích của tôi, mặc dù tôi không thể nhớ các họa sĩ. Đó là một tác phẩm lớn hình chữ nhật, được ủy thác bởi gia đình Medici và được sơn với màu sắc óng ánh rực rỡ. Ở góc trên bên trái, với nửa khuôn mặt của cô hướng tới người xem, là một thiên thần nhỏ trong bộ đầm màu vàng. Cô có những lọn tóc vàng và đôi cánh vàng, nhưng đẹp nhất trong tất cả là nụ cười của cô—tinh khiết và ngọt ngào như giọt mật ong vàng.
Bởi vì tôi cùng bạn bè đã bỏ nhiều thời gian tại phòng trưng bày nghệ thuật, chúng tôi gần hết giờ để ăn trưa. May mắn thay, phiếu đặt bánh bánh pizza mỏng của chúng tôi chỉ mất mười phút để giao bánh đến, và tôi đã nuốt được một mẫu vật của nghệ thuật Ý xứng đáng trong mười lăm phút nhàn nhã.
Jade Zhan
Diễn viên cùng Công ty Lưu diễn của Shen Yun
March 7, 2011