Tháng vừa qua, chúng tôi kết thúc cuộc trình diễn tại trung tâm Lincoln. Như đã hứa, chúng tôi ra mắt một số tác phẩm xuất sắc, và được ưa chuộng của Shen Yun từ các mùa trước. Các buổi diễn xuất thành công mỹ mãn, và đó là một vinh dự để có thể trình diễn tại một trong những rạp hát danh tiếng trên thế giới.
Sau khi trở về từ mười bốn ngày "nghỉ hè" thoải mái, chúng tôi chỉ có vỏn vẹn ba tuần để chuẩn cho diễn xuất sắp đến, trong đó bao gồm những bài mà chúng tôi không tập dượt trong hàng năm qua. Mỗi ngày lịch trình chúng tôi chặt chẽ hơn cá mòi trong lon. Chúng tôi thật bận rộn tập luyện trong các lớp học nhảy, diễn tập trên sân khấu cùng với dàn nhạc sống, chuẩn bị cho trang phục và đạo cụ.
Là một hội viên trưởng của “Hairpiece Department,” tôi phải thường xuyên đi thăm nhà kho. Thật không may, các mão trang sức được trữ mãi tận lầu ba. Tôi nói thật không may vì tôi ghét cay ghét đắng leo cầu thang, có lẽ ghét còn hơn Kung Fu Panda. Sau một ngày dài trình diễn, điều cuối cùng tôi muốn thấy là cái cầu thang.
Tăng đầu đi lên khiến tôi khó thở và kiệt sức. Tôi bám vào hành lan trong khi ráng rướn mình lên trên, thở hổn hển tựa như từng nấc cầu thang bội bạc đang thử thách khả năng chịu đựng của tôi. Bạn có thể tưởng tượng rằng tôi vô cùng nhẹ nhõm làm sao khi cuối cùng tôi đã đạt đến đỉnh. Tôi nghỉ mệt một vài giây, phục hồi từ kinh nghiệm đau thương này, và rồi tiếp tục thận trọng thông qua cửa phòng.
Tôi bật đèn lên và lê bước đến nơi các chiếc mão trang sức được cất, trong một phòng nhỏ sát vách. Tôi cảm thấy như mình đang đi lùng sục kho tàng.Tôi đào xới từng mỗi một hộp, mỗi hộp được phủ một lớp bụi mỏng. Bên trong các con nhộng thời gian này đựng các mão trang sức của chúng tôi, một vài trong số đó tôi không thấy đến từ lúc chúng tôi dẹp cất chúng, bốn năm về trước. Mỗi một cái đều có những chia xẻ kinh nghiệm của nó, du hành với chúng tôi đến những nơi khác nhau, được trình diễn trên sân khấu khắp toàn cầu. Hai mươi năm kể từ đây, nếu chúng tôi chẳng may quyết định bán những "đồ cổ" này trên eBay, chúng sẽ là vô giá.
Lúc đầu, tôi có phần khó nhớ vài điệu vũ củ ra sao. Tôi không có một trí óc sâu rộng để chứa hết các điệu vũ của cả bốn tours diễn. Không còn cách nào hơn là dùng đến những video cũ, một số trong đó thậm chí không phải là những nguồn đáng tin cậy. Những điệu vũ chẳng hạn như 'Trong Ngôi làng Miao' đã trải qua nhiều lược duyệt, chúng tôi không còn ngay cả nhớ cái nào là phiên bản mới nhất. Biên đạo vũ của chúng tôi có quyền thay đổi nhịp điệu và cơ cấu. Năm nay, họ cũng nâng cao kỹ thuật khó khăn của điệu nhảy. Và cũng không ngạc nhiên lắm khi Miao tạo ra một biến đổi khác.
Mặc dù có một số thay đổi nhỏ, các chương trình này qua đã mang lại rất nhiều kỷ niệm đáng yêu và bày tỏ được rằng chúng tôi đã trưởng thành toàn bộ như thế nào. Có vô số trường hợp dường như tất cả quá quen thuộc, như thể tôi đã trải qua một déjàvu liên tục một lần nữa như một déjà vu.
Trước khi khai mạc của mỗi chương trình, trong khi chờ đợi mở màn, tôi nhắm mắt lại khi màu khói trắng như sữa của dried ice trãi dài trên sàn Marley đen bóng mượt, làm tôi rùng mình đến cột sống. Khi Nymphs of the Sea duyên dáng nhảy múa trên sân khấu một cách dễ dàng, tôi không thể không cười khúc khích như tôi nhớ lại chúng tôi vụng về như thế nào khi chúng tôi lần đầu tiên học được điệu nhảy này bốn năm trước đây. Chúng tôi đã mất nhiều giờ thực hành chỉ đơn giản là làm thế nào để giữ cánh quạt tại cùng một chiều cao, và làm thế nào để tạo hiệu ứng gợn sóng cùng với nhau. Tôi rất ấn tượng với Trống của Triều đại Nhà Đường, không chỉ vì cách họ phóng đại bản thân như những tay trống, mà còn bởi vì mỗi nhịp đậptrống của họ lặp lại với năng lượng mạnh mẽ của người đàn ông triều đại Nhà Đường.
Và mặc dù phải đối mặt với sự mạo hiểm quay khăn tay nhiều lần trước đó, tôi vẫn lo lắng mỗi khi tôi ném 'boomerang' lên không. Bầu không khí rất giống với tour năm ngoái. Tôi cố gắng chạy nhanh hơn, nhảy nhanh hơn, tưởng để làm thời gian cũng đi nhanh hơn, nhưng ngay cả như vậy, bốn phút luôn cảm thấy như lượng kiếp. Đôi tay đẩm mồ hôi và trái tim đập thình thịch không giúp tôi dễ chịu hơn chút nào. Sự căng thẳng trong không khí thật hay lây: tất cả mọi người giữ chéo ngón tay mình để cầu may trong khi mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay màu xanh lá cây, hy vọng nó ở trong vòng kiểm soát và không rớt xuống đất. Chỉ sau khi bức màn hạ xuống, tôi mới thở phào một tiếng, tuy nhiên tôi thường bị sốc đến nỗi làm tôi run lên ít nhất thêm năm phút nữa. Có những điều không bao giờ thay đổi được.
Alison Chen
Principal dancer with Shen Yun's New York Company
July 12, 2011