Là một phần của một công ty nghệ thuật quốc tế lưu diễn đến hàng chục quốc gia mỗi năm, một trong những thử thách lớn nhất đối với một nghệ sĩ Shen Yun là sự khó khăn về ngôn ngữ. Trụ sở tại New York, hầu hết chúng tôi là người Hoa đã lớn lên ở các nước nói tiếng Anh. Như vậy, hầu như tất cả chúng tôi đều thông thạo cả tiếng Hoa và tiếng Anh. Nghe thật tuyệt vời, phải không? Đây là hai ngôn ngữ được dùng nhiều nhất trên thế giới, đó phải được khá hữu ích. Nói thật, đúng là vậy. Trừ khi chúng tôi đi sang Âu châu.
Dừng chân đầu tiên của chúng tôi là Frankfurt, và tôi không nói được một tiếng Đức nào cả. Điểm dừng thứ hai, Florence. Tiếng Ý duy nhất mà tôi biết là từ Super Mario. Đối với hầu hết đoàn diễn viên, không nói được ngôn ngữ địa phương thì chẳng có vấn đề gì lớn cả. Với lịch trình bận rộn điên cuồng của chúng tôi, sự giao thiệp thực sự của chúng tôi với người dân địa phương là thông qua điệu vũ và âm nhạc. Đối với tôi, tuy nhiên, đó là một sự què quặt trầm trọng.
Ngoài việc là một nhạc sĩ, tôi cũng là một phần của "Nhóm nghiên cứu âm thanh," một nhóm nhỏ các thành viên trong ban hòa âm, những người tình nguyện để trợ giúp với quá trình dàn dựng. Về cơ bản, công việc của chúng tôi là đến rạp hát nhiều giờ trước khi cả đoàn diễn viên đến, thành lập dàn nhạc dưới sân khấu theo chi tiết kỹ thuật mà chúng tôi mong muốn, và gắn tất cả các thiết bị âm thanh của chúng tôi với hệ thống âm thanh của rạp hát. Đây là một công việc đòi hỏi rất nhiều giao tiếp và hợp tác với các nhân viên của rạp hát địa phương. Bạn có thể thấy lý do tại sao không nói được ngôn ngữ địa phương có thể là một trở ngại.
Frankfurt không là là một vấn đề lớn, như hầu hết các nhân viên rạp hát đều nói rành tiếng Anh. Florence là một việc khác. Toàn bộ nhân viên nhà hát đặc trưng chỉ có một người nói tiếng Anh, và ông đã quá bận rộn với công việc trên sân khấu nên tôi căn bản là phải tự mình xoay xở. Thói quen làm việc của người Ý dường như là rất khác với người Mỹ. Họ có vẻ thoải mái và nhàn nhã hơn, nó là phong tục của họ, tôi đã được cho biết như vậy. Tôi rất thích bầu không khí ở đó, nó là một sự rung cảm, thư giãn tốt. Nhưng khi đến làm việc, tôi phải chủ động nếu tôi muốn làm xong bất cứ điều gì. Tôi thấy các nhân viên nhà hát đứng xung quanh trong một vòng tròn, trò chuyện và cười giỡn. Không biết làm thế nào để xen vào, tôi đi xung quanh vụng về cố gắng để có được sự chú ý của họ. Cuối cùng, một trong số họ nhận thấy tôi và gật đầu với một nụ cười. Aha! Tôi mỉm cười đáp lại, và rồi anh... trở lại cuộc trò chuyện của mình.
Thất vọng, tôi ngồi xuống ghế dãy đầu và quyết định chờ cho một thông dịch viên đến. Không có ai đến. Sau khi chờ đợi thêm mười phút, tôi đã trở nên thiếu kiên nhẫn. Tại thời điểm này, tôi đã sẵn sàng lấy một mảnh giấy để vẽ nếu đó là sự cần thiết. Tôi biết tôi có một ứng dụng Sketchpad trên iPod của tôi (Lưu ý các nhà tài trợ tiềm năng: tôi cũng có thể viết về một Blackberry, Droid, Palm, hoặc bất kỳ thiết bị khác ...), và sau đó, đột nhiên, tôi đã tìm thấy ánh sáng. Vâng, tôi đã có một ứng dụng Sketchpad .... nhưng tôi cũng đã có một ứng dụng Thông dịch Google! Tôi liền móc nhanh iPod ra khỏi túi của tôi, tôi thiết lập cách dịch "tiếng Anh-Ý," và gõ một câu hỏi liên quan đến pit dàn nhạc. Tôi không biết làm thế nào để phát âm tiếng Ý, và không muốn phát âm như một thằng ngốc đang cố gắng, vì vậy tôi đã dùng phương pháp của người lười biếng. Vỗ nhẹ trên vai một nhân viên rạp hát, tôi đưa anh xem màn ảnh. Đột nhiên, khuôn mặt của anh sáng lên với một tiếng lớn, "Ah! Si!" Nhóm nhân viên của sân khấu nhảy vào hành động. Hứng thú, tôi tiếp tục đánh máy, dịch, và đưa xem màn hình. Chẳng bao lâu, tất cả mọi mọi việc chuyển động trôi chảy. Các nhân viên nhà hát khá thích thú với phương pháp giao tiếp của tôi. Một trong những người đàn ông lớn tuổi chỉ vào iPod của tôi và nói: "Mama Mia! Đẹp quá. "
Bây giờ, trong khi tất cả chúng tôi có một thời gian thú vị, và Google Translator đã hoàn thành công việc, tôi cảm thấy mình như một thanh niên lười biếng giao phó cho mọi người cái màn hình iPod của mình. Xấu hổ quá, phải không? Vì vậy, tôi tự buộc mình với một lời hứa. Khi chúng tôi đi sang Pháp, tôi sẽ nói tiếng Pháp. Tôi ngay lập tức bắt đầu học những câu căn bản, các danh từ kỹ thuật cụ thể, và tất cả các câu hỏi tôi cần thiết để hỏi về pit dàn nhạc. Trong đoàn chúng tôi có một vài người nói được tiếng Pháp, vì vậy tôi không cần bỏ công sức để tìm kiếm sự giúp đỡ phát âm. Tuy nhiên nó có thể làm phiền đến những người xung quanh tôi trên xe buýt, nhưng kết quả chắc chắn là xứng đáng. Tại nơi dừng chân tiếp theo của chúng tôi, Clermont-Ferrand, tôi đã tận dụng tiếng Pháp của mình. Mặc dù tôi hiểu ít hơn năm phần trăm của những gì đã được đáp lại với tôi, tôi đã có thể đưa ra những yêu cầu rõ ràng cho những gì chúng tôi cần. Nó tạo cho toàn bộ quá trình được hiệu quả hơn rất nhiều vì tôi không cần phải nhờ thông dịch viên cho một cái gì đó như: "Tôi cần thêm năm ghế." Qua kinh nghiệm này, tôi cũng hiểu được rằng thường khi có những cách dễ dàng để xong công việc, song làm việc chăm chỉ luôn được kết quả thỏa mãn hơn.
Tôi cũng phát hiện ra rằng tôi thực sự thích tiếng Pháp, và muốn học hỏi nhiều hơn về nó ngoài việc "nói chuyện sân khấu". Giờ đây tôi biết làm thế nào để nói những điều như "Tôi cần một bục cao," "có thể cho pit dàn nhạc thấp hơn không? " và " Bạn có dây điện dài thêm cho cây đèn không?" nhưng khi cô bán hàng tại gian bánh kẹp nói cho tôi biết giá tiền của bánh kẹp Nutella mà tôi mua, tôi đứng đó ngu nghơ cho đến khi một khách hàng khác trong hàng đằng sau tôi lịch sự thì thầm với tôi giá bằng tiếng Anh. Một ngày khác tại một tiệm bánh ở Lyon, tôi muốn một hộp 60 macaroons nhỏ khi tôi thực sự muốn nói là 16. Người phụ nữ phía sau quầy trố mắt nhìn tôi trước khi chỉ tay vào thực đơn, mỗi một hộp chỉ đựng tới 32 bánh. Tôi chỉ vào phần 16 bánh trong khi lập đi lập lại: "Tôi muốn hộp 60 bánh." Cô ấy cười, làm tôi bối rối đến một lúc chợt nhận ra điều mình đã nói, và cùng cười với cô. Vâng, tiếng Pháp của tôi thực sự bất thường trong lúc ấy. Nhưng tôi đang cố gắng khắc phục.
Và như vậy, bài học của blog entry này là: Tìm hiểu nhiều ngôn ngữ hơn. Thậm chí nó chỉ là câu đơn giản hoặc một vài chữ, bạn không biết được khi đến lúc cần có nó. Mọi người thực sự hiểu rõ giá trị của nó khi kết quả đạt được, và để cuối cùng bạn không phải có dư 44 macaroons.
Kevin Yang
Violinist with the Shen Yun Performing Arts Orchestra
March 23, 2011