Câu chuyện Thần thoại Bắt đầu
Vào thời vô cùng xa xưa, trước khi có Trời và Đất, trong vũ trụ chỉ có một vật thể khổng lồ hình quả trứng.
Bên trong “quả trứng” này, lưỡng cực âm-dương hỗn độn. Trải qua năm tháng lâu dài, dưới sự tương tác của các loại vật chất và năng lượng, cuối cùng đã thai ngén ra một sinh mệnh — Bàn Cổ, một người khổng lồ có sừng và nhiều lông.
Bàn Cổ ngủ yên và dần dần sinh trưởng trong suốt 18.000 năm. Một ngày nọ, ông đột nhiên tỉnh giấc. Mở mắt nhìn, ông chỉ thấy một màu đen kịt. Lắng tai nghe, ông chỉ thấy một khung cảnh tĩnh mịch. Điều này khiến Bàn Cổ cảm thấy bồn chồn không yên.
Quả trứng thần kỳ
Bàn Cổ vô cùng tức giận, liền làm phép biến ra một chiếc rìu thần, sau đó chém một nhát vào “quả trứng”. “Quả trứng” tách làm đôi, kèm theo tiếng nổ vang như sấm. Dần dần, âm và dương bắt đầu phân tách. Phần tối và nặng chìm xuống, tạo thành Đất. Phần trong và nhẹ thăng lên, tạo thành Trời.
Bàn Cổ lo lắng hai nửa “Quả trứng” sẽ khép lại một lần nữa, nên ông đã đứng vào giữa để giữ cho hai nửa tách ra. Mỗi ngày trôi qua, vòm Trời cao lên 10 trượng, mặt Đất dày lên 10 trượng. Để đuổi kịp tiến trình mở rộng này, Bàn Cổ cũng liên tục cao lớn thêm 10 trượng.
Đó là một nhiệm vụ cô đơn và đòi hỏi nghị lực phi thường. Bàn Cổ nhẫn chịu thêm 6 triệu 570 nghìn ngày (tức là 18.000 năm) để đảm bảo thế giới cuối cùng đã được ổn định. Sau đó, Bàn Cổ ngã xuống, tạo ra một vụ chấn động lớn và qua đời.
Sự hy sinh lớn lao
Khi Bàn Cổ dần dần kiệt sức rồi gục ngã, kỳ tích đã xuất hiện. Hơi thở cuối cùng của Bàn Cổ hóa thành mây và gió, giọng nói của ông hóa thành tiếng sấm rền, mắt trái cháy rực như Mặt trời, mắt phải tỏa sáng như Mặt trăng. Tóc và râu hóa thành những vì sao trong dải Ngân Hà, chân tay hóa thành núi non, mạch máu hóa thành sông ngòi. Da thịt hóa thành đất đai màu mỡ, xương cốt hóa thành đá quý và khoáng vật. Răng và móng hóa thành kim loại sáng bóng, lông mao phát triển thành thảm thực vật xanh mướt. Những giọt mồ hôi lao động vất vả rơi xuống thành những giọt mưa ở thế gian.
Một số người nói rằng linh hồn của Bàn Cổ không chết, mà đã chuyển sinh thành người; vậy nên cổ nhân Trung Quốc tin rằng con người là anh linh của vạn vật.
Bàn Cổ đã hy sinh tính mệnh để sáng tạo thế giới, hy sinh nhục thân để hoàn thiện thế giới đó. Giờ đây, thiên thể tỏa sáng với những vì sao lấp lánh, Trái Đất có núi sông nước chảy và hệ động thực vật phong phú. Người khổng lồ Bàn Cổ sinh ra từ “quả trứng”, tuy chúng ta không còn thấy ông nữa, nhưng ông lại tồn tại ở khắp mọi nơi.
Trung Quốc cổ đại là mảnh đất nhân và Thần đồng tại, đã sáng tạo ra nền văn hóa Thần truyền. Do đó, lịch sử thuở sơ khai của Trung Quốc gắn liền với những câu chuyện thần thoại. Loạt bài mới “Câu chuyện thần thoại” của chúng tôi sẽ giới thiệu với các bạn về những nhân vật chính trong các truyền thuyết ly kỳ của Trung Quốc.
August 24, 2016