Ấn tượng về Buenos Aires
“Numero trece por favor, con ensalada...y coke.” Bặp bẹ trong tiếng Tây Ban Nha, tôi kêu phần ăn số 13 trong một tiệm ăn bình dân trên một trong những con đường nhộn nhịp của Buenos Aires. Đó là phần ăn gồm có sườn bit tết, món xà lách, và một ly nước coke.
Nhân viên tính tiền gật đầu xác nhận và đặt đơn cho tôi. Vài phút sau, phần ăn tôi đến. Thịt bò hấp dẫn và tôi thưởng thức từng miếng ngon ngọt. Một bữa ăn phẩm chất như thế này phải nói là món cột trụ trong các nhà hàng sang trọng ở Manhattan, mua với chi phí cở một Ben Franklin (100 đô), hoặc ít nhất vài Andrew Jackson (20 đô). Tuy nhiên ở đây, tôi chỉ trả 50 pesos—khoảng 10 đô Mỹ—và đối với tôi hình như quá rẽ cho một bữa ăn sang trọng, thực sự là bình thường cho giới trung lưu người Buenos Airean. Bởi vậy, có một nửa tá những loại nhà hàng nướng này rãi rác trên đường phố này nói riêng.
Tôi ăn trưa xong và quyết định mua một ly cà phê trước khi tiếp tục khám phá thành phố, vì vậy, tôi đi bộ một vài con đường và hướng đến, không gì khác hơn, là Starbucks kêu một ly Frappuccino.
... Vâng, tôi biết... Nhưng tôi đang tiến hành một bài tập: Tôi phải chính mắt thấy cách pha chế cà phê đặc trưng của Mỹ ở Argentina như thế nào.
Có lẽ nó chỉ đơn thuần là vì tôi đang ở trong một góc thú vị mới của thế giới, nhưng cà phê dường như hương vị phong phú hơn, béo hơn và có phần hoàn mãn hơn so với Bắc Mỹ. Vì vậy, trang bị với ly Venti của mình, tôi tiếp tục khám phá các đường phố của Buenos Aires.
Đi bộ xung quanh, thật dễ quên rằng bạn đang ở trong một thành phố Nam Mỹ, vì rất nhiều thiết kế của nó đến từ Châu Âu. Đại lộ rộng băng ngang các tòa nhà chọc trời với mật độ dày đặc cũng giống như Paris, trong khi các tác phẩm điêu khắc cổ điển và các điểm kiến trúc nổi bật gợi ý của Rome. Thật tiếc chúng tôi chỉ ở đây trong một vài ngày. Tôi rất muốn đến trình diễn ở đây một lần nữa, và khám phá các sắc thái của một trong những thành phố hàng đầu của Nam Mỹ.
Ming Liu
Dancer with Shen Yun's International Company
January 20, 2013