Phi hành gia trong Hang rắn
Thế là cuộc hành trình của tôi tiếp tục với đội đảm trách âm thanh! Tôi nhận ra được hầu hết những kinh nghiệm thú vị của tôi là do làm việc chung với đoàn dựng kịch. Không kể sớm hôm, làm việc tất bật, vắng mặt trong các buổi tập dượt, tôi không thể tưởng được mình không là một phần của đoàn. Thật là nhàm chán. Dù sao đi nữa, trở lại câu chuyện của tôi. Vào ngày 24 tháng Ba, chúng tôi đặt chân đến Dublin, Ireland trải qua chuyến tàu nhấp nhô kéo dài mười bảy tiếng đồng hồ.

Năm nay chúng tôi trình diễn trong một rạp hát hầu như là mới toanh nằm phía bên kia con sông nhìn từ rạp hát cũ (rạp này cũng mới khi chúng tôi trình diễn vào năm ngoái). Rạp hát này là cả một nghệ thuật. Bên cạnh hình dáng bên ngoài của tòa nhà có vẻ như là trong một cuốn phim khoa học giả tưởng phát họa sự lập địa của con người tại sao Hỏa, bên trong rạp sừng sửng một thang máy khổng lồ có thể mang nguyên cả chiếc xe tải chở đồ dùng sân khấu lên đến tận lầu năm. Trong tất cả những hành trình đến các rạp hát vòng quanh thế giới, tôi từng gặp phải nhiều thang máy mang đồ dùng sân khấu đến các tầng lầu, nhưng thang máy này đã mang cả đồ dùng sân khấu lẫn chiếc xe tải! Khi tôi còn kinh ngạc về chiếc thang máy, một nhân viên của rạp hát nhún vai và nói một cách tự nhiên, "Oh, chúng tôi có đến hai thang máy như vậy". Mỗi ghế ngồi của khán giả đều có quạt điều hòa không khí ngay bên dưới, và ổ gắm điện cho các đồ dùng điện tử trong khi xem trình diễn. Không giống như rạp hát xưa, rạp này phân phối tất cả các dây cáp ngầm. Người nào mà thiết kế rạp hát này đã thiết bị một cách kỹ lưỡng. Mỗi khi tôi cần chuyển đường dây đi đâu đó, một trong những nhân viên rạp bật mở một lổ dưới đất làm tôi thật ngạc nhiên. "Thông minh quá hở" nhân viên rạp vừa hỏi vừa cười. "Tuyệt chiêu." tôi trả lời.
Để dàn nhạc hòa tấu được nghe trong suốt toàn bộ thính phòng, tất cả nhạc cụ đều được thiết bị với những chiếc micro nhỏ bé, và để nối chiếc micro của dàn nhạc với dàn loa củ rạp hát, chúng tôi có hai sợi dây điện to dài 250 ft. (chúng tôi gọi là "những con rắn"). Những sợi này cần được kéo qua một đường hầm ngầm bên dưới khán giả, đi xuyên qua toàn bộ rạp đến hệ thống điều khiển âm thanh phía sau các ghế ngồi.
Trong quá trình gắn ráp, một nhân viên rạp giúp kéo “con rắn” dùm chúng tôi. Anh vứt hết những gì trong túi trước khi đi vào, chỉ còn giữ mỗi chiếc đèn pin. Anh sau đó khoác lên một bộ đồ pha lẫn bộ phi hành gia và bộ ngăn hóa chất sinh học. Anh trùm từ đầu đến chân, chỉ chừa khuôn mặt. Lúc bấy giờ, tôi cho rằng bộ đồ hơi quá phô trương. Dĩ nhiên, có thể là có chút bụi bặm dưới đó, nhưng vừa phải thôi, bộ đồ phi hành gia lận sao?!
Đừng hiểu lầm tôi, tôi thích bộ đồ vô cùng và thèm muốn mặc nó lắm, tôi chỉ nghĩ rằng nó không cần thiết lắm. Nhưng mà này, tôi đoán có lẽ đó là cách làm việc trong những rạp hát đầy nghệ thuật. Được rồi, tôi vào đây," anh nói, rồi leo xuyên qua cánh cửa sập, biến dạng trong bóng tối. Lúc anh trở ra gần nữa tiếng đồng hồ sau đó, tôi trợn chân mày hoảng hốt. Anh ta đẫm đầy mồ hôi, bộ đồ bị toạt rách năm chỗ khác nhau, và một vết thương đẫm máu trên cánh tay anh.
“Woah. That's intense.” Was all I could say.
“Yeah, tell me about it. I won't be here when you guys take everything down, so you're going to have to do this next time.” He said as he took off the trashed, one-time use bio-chemical-space suit.
I no longer doubted the suit's necessity, and believe me when I say I was now NOT looking forward to putting it on.

Come time for us to “strike” the stage, meaning—take everything down and pack up, I threw on my work clothes, and of course, the dreaded suit. It's just an underground tunnel, it can't be too bad, right? Shrugging off my fears, I grabbed a flashlight and signaled to the other audio team members who would wait for me outside.
“Alright, I'm going in,” I said, and stepped into the black hole. The first few feet of the way were relatively spacious. I followed the snakes with my flashlight and continued walking until the snakes traveled up a ledge, crossed by a metal ventilation system. There was but a small triangular gap between the ledge and the vents. “Am I supposed to climb through that?!” I thought to myself and frantically looked around for another way. Everything else was blocked tight; this was the only opening.
“Unbelievable,” I muttered. Holding the flashlight between my teeth, I hopped up and caught the ledge with one knee. Pushing myself up the rest of the way, I crouched and squeezed through the gap, barely making it through. There was already a rip on the knee of my suit. Glad to have gotten past that little obstacle, I stood up, and had raised only half a foot before hitting my head hard against a steel beam. I instinctively let out a short cry. Panning my flashlight upwards, I saw that the “roof” was barely three feet high.
“Are you kidding me?!” I said to myself aloud. This place was definitely not meant for people to go through! Did somebody have to do this every time they needed to hook up the sound system?! Who designed this!? THIS is supposed to be state-of-the-art?! Shaking my head, I put the flashlight back in my mouth and dropped to the dusty floor. Lying on my stomach I crawled forward inch my inch, pushing with my elbows and knees. I felt like a soldier crawling through a trench at night. Finally, after what felt like an hour, I reached another small hole. What came next was a tubular tunnel that I squeezed through with many bangs and scrapes. Just when I thought the worst was over, my flashlight followed the wires straight upwards onto a ledge that was seven feet high. There were no ladders to climb, and I was surrounded by cement and steel on all four sides. There wasn't even space to bend my knees and jump. So I began to grope around in the dark, looking for something I could grab onto and climb with. I ended up spreading open my arms and legs, and using the walls themselves to slide up. I felt like a secret agent of types penetrating an enemy compound. It actually felt kind of cool. Really cool, coming to think of it. I reached the wires after another stretch of crawling, and made my way back the same way I came, except now I had to pull along a heavy bundle of wires with me.
I emerged sweaty, scratched, and bruised. I'm proud to say, however, that this theater did NOT draw blood. VICTORY.


Kevin Yang
Violinist with the Shen Yun Performing Arts Orchestra
April 2, 2011